Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý ngồi xổm người xuống, đối diện cùng ánh mắt cô, xoa gương mặt cô: "Hinh Hinh..."
"..." Hinh Hinh muốn mở miệng, lại phát hiện căn bản phát không ra tiếng, hốc mắt nháy mắt đỏ, toàn thân bắt đầu phát run.
Minh Ý ôm lấy cô, ôm cô vào trong ngực.
Ninh Vĩ Trạch nhìn cô như vậy, đã nói: "Tôi đi ngồi xe phía trước." Nói xong, anh đã đẩy mở cửa xe xuống xe.
Minh Ý ôm chặt lấy cô, để cho cô rúc vào trong lồng ngực mình.
Tạ Tam lái xe trực tiếp về nhà, sau đó Miêu Từ Hành đã chờ ở dưới lầu nhà anh, mang theo công cụ chữa bệnh.
Lên xe, Mậu Hinh ngồi bất động, Minh Ý ôm ấp cô xuống xe, một đường ôm ấp cô lên lầu. Sợ làm sợ Tiểu Sâm, Minh Ý ôm ấp cô đi phòng cô, trên lầu Tây Tử mang theo Tiểu Sâm đang ngủ.
Minh Ý thả Mậu Hinh trên giường để cho Miêu Từ Hành kiểm tra cho cô.
" Đầu bị thương nặng, có chấn động não rất nhỏ. "Miêu Từ Hành xử lý xong miệng vết thương Hinh Hinh, liền bắt đầu rút máu cho Mậu Hinh.
"Cô đến bây giờ còn chưa nói nói chuyện." Trong thanh âm Minh Ý tràn đầy lo lắng.
"Có khả năng là chấn kinh quá độ." Miêu Từ Hành nói, "Trước để cho cô nghỉ ngơi."
Minh Ý lên tiếng, tiễn Miêu Từ Hành, Ninh Vĩ Trạch cũng nói phải đi trước. Minh Ý nhìn thoáng qua anh, mặc dù trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn, anh vẫn lại là để cho Ninh Vĩ Trạch đi.
Một đêm này anh không ngủ, một mực bên giường nhìn Mậu Hinh.
Mậu Hinh nằm xuống liền ngủ thiếp đi, trực tiếp nửa đêm giựt mình tỉnh lại, tỉnh lại khi đó Minh Ý an vị ở bên giường. Anh giống như vẫn không ngủ, lẳng lặng ngồi ở bên giường.
Lúc mười hai giờ, Tạ Tam nói tìm được di động Mậu Hinh, tìm đến bên trong phòng cũ thôn, không ít chỗ bên trong có vân tay Mậu Hinh, thuyết minh cô tại trong phòng kia chờ qua.
" Nước..." Hinh Hinh thì thầm vài câu.
Minh Ý lập tức rót một chén nước ấm cho cô, Hinh Hinh uống vài ngụm, gần như uống sạch toàn bộ một chén nước.
"Cảm giác khá hơn chút nào không?" Minh Ý tiếp nhận cái chén từ trong tay cô.
"..." Mậu Hinh vẫn lại là không nói chuyện, cô nằm lại một lần nữa, thật lâu cũng chưa động.
Minh Ý thấy cô như vậy, cũng không miễn cưỡng cô, nằm đến bên người cô ôm chặt cô.
Sáng sớm hôm sau, Miêu Từ Hành gọi điện thoại cho anh: "Bên trong máu Mậu kiểm có thành phần thuốc an thần, có người tiêm vào thuốc an thần có tác dụng thôi miên cho cô."
"Vì sao hiện tại cô đều đã không thể nói chuyện?" Minh Ý hỏi.
"Hẳn là chướng ngại tâm lý, một người chỉ cần gặp được biến cố trọng đại có đôi khi sẽ biểu hiện nói lỡ, cổ họng của cô cũng không có bị tổn thương gì." Miêu Từ Hành nói.
"Ý của cậu là nói, đêm qua có người tiến hành thôi miên đối với cô?" Minh Ý hỏi.
"Rất có khả năng này. "Miêu Từ Hành nói, "Xế chiều hôm nay tôi tới một chuyến nữa, lại kiểm tra lại một lần."
"Cảm ơn cậu Từ Hành." Minh Ý kết thúc điện thoại.
Anh mới vừa kết thúc điện thoại, Mậu Hinh liền từ phòng ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Cơm sao? Anh đi làm bữa sáng." Minh Ý ôn nhu nói.
Mậu Hinh gật gật đầu, sau đó vào phòng tắm.
Minh Ý nhìn bóng lưng cô, liền tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng đi.
Chuẩn bị bữa sáng xong, Mậu Hinh lẳng lặng ăn cháo, Minh Ý bên cạnh cô, anh có khi là kiên nhẫn, Hinh Hinh không nói lời nào, anh không vội cũng không thúc giục.
Chờ cô ăn xong bữa sáng, anh thu dọn chén đũa tốt, kết quả Hinh Hinh đã đổi quần áo, bộ dạng này giống là muốn đi làm.