Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cho nên tin tức lần này là anh làm a? Anh không sợ bị anh cả điều tra ra, anh không buông tha anh sao?"
" Anh cả của tôi? Anh đều đã đồng ý tiếp thu người phụ nữ tôi không cần còn sợ tin tức báo đi ra?" Minh Nhất Kỳ cười nói, "Cho tới bây giờ tôi chưa sợ qua anh, vị trí hiện tại anh ngồi sớm hay muộn là của tôi. Tin tức lần này chỉ là đồ ăn trước thôi, trong tay tôi còn có con bài chưa lật a!"
Nghe đến đó, Hinh Hinh chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, Minh Nhất Kỳ con bài chưa lật là cái gì, không phải là thân thế chân chính Tiểu Sâm đêm đó sao? Hoặc là còn có quan hệ mẹ cùng Minh Văn Hiên?
Người này tra!
Cô tắt đi ghi âm, cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Diệp Diệu Tư.
" Luật sư Diệp, anh gửi bưu kiện tôi xem rồi." Hinh Hinh đè nặng tức giận nói.
"Hi vọng có phần trợ giúp đối với cô." Diệp Diệu Tư nói.
Hinh Hinh ngẩn ra, vốn là Vương Thiết Thanh lo lắng giúp cô như vậy, hiện tại lại một cái Diệp Diệu Tư, cô thật sự không biết tại đúng lúc mình gặp rủi ro có nhiều người nguyện ý giúp cô như vậy.
"Cảm ơn anh." Cô cũng không có giao tình sâu cùng Diệp Diệu Tư, thậm chí cô vẫn cảnh giác đối với anh, thật không nghĩ tới anh sẽ giúp bản thân.
"Không khách khí, tôi cảm thấy được Tân Thị cần kiểm sát trưởng giống Mậu kiểm như vậy." Diệp Diệu Tư nói, "Tôi chỉ là hơi chút lực mỏng mà thôi."
"Không phải lực mỏng, người bình thường lấy không được chứng cứ như vậy." Hinh Hinh nói, "Anh lấy như thế nào."
"Tin tức đơn giản là truyền thông phát hiện, chỉ cần tìm đến bắt nguồn, lấy đến chứng cứ như vậy liền đơn giản hơn. Quá trình Mậu kiểm cô đừng hỏi nữa, chỉ mong tôi có thể đến giúp cô." Diệp Diệu Tư nói.
"Anh quen biết cùng Minh Nhất Kỳ, anh không sợ giúp tôi ngươi như vậy Minh Nhất Kỳ biết không buông tha anh sao?" Hinh Hinh thấp giọng nói.
"Có một số việc nếu muốn làm liền đi làm, sợ này sợ kia lại có có ý gì?" Diệp Diệu Tư nói.
Hinh Hinh lại là sửng sốt, thật lâu không nói chuyện.
"Tôi còn chờ mong có thể giao phong cùng Mậu kiểm ở trên tòa." Diệp Diệu Tư nói.
"Tôi cũng vậy, cám ơn." Hinh Hinh đặc biệt cảm kích.
Cúp điện thoại, Minh Ý đến thư phòng tìm cô.
Hinh Hinh nghĩ nghĩ cũng không có cho Minh Ý nghe ghi âm, vốn anh vội vàng chuyện công ty đã đầy đủ phiền, cô không tất yếu lấy việc này phiền anh.
"Đi ngủ đi, đã khuya rồi. "Anh là tới gọi cô đi ngủ.
"Ân." Hinh Hinh đi ngủ cùng anh.
Ngày kế Hinh Hinh đến chỗ bệnh viện, Minh Nhất Kỳ còn không có xuất viện, chẳng qua đã có thể xuống giường cũng không sai biệt lắm rồi. Thấy cô tới, hơi chút ngoài ý muốn.
"Khách ít đến." Minh Nhất Kỳ cười, "Anh nghĩ đến gần đây em sẽ phải bề bộn nhiều việc mới đúng, không nghĩ tới em lại vẫn có thời gian đến xem anh, Hinh Hinh, em thật sự để cho anh cực kỳ cảm động."
"Tôi cũng cho rằng người giống anh như thế nên là lì lợm, loại thương tổn này anh ở hai ngày thì tốt rồi, không nghĩ tới anh ở đến bây giờ, đại khái là ông trời cũng muốn cho anh đau nhiều." Hinh Hinh lạnh lùng nói.
"Hinh Hinh, em đây là có bao nhiêu hận anh nha, vậy mà hi vọng anh vẫn ngốc bệnh viện." Minh Nhất Kỳ biểu tình cực kỳ ủy khuất nói.
"Anh lại là nhiều hận tôi nha, trăm phương nghìn kế để cho tôi công tác không xong, phá hoại hôn nhân của tôi và Minh Nhất, Minh Nhất Kỳ anh bỉ ổi lại nảy sinh cái nhìn mới về tam quan của tôi."
"Hinh Hinh, em nói có ý gì, sao anh không hiểu?" Minh Nhất Kỳ cười gượng.
Mậu Hinh lập tức mở ghi âm, vốn là thanh âm phóng viên kia, phần sau là anh thừa nhận hãm hại Mậu Hinh.
Minh Nhất Kỳ thay đổi mặt, anh không nghĩ tới Mậu Hinh lại có cái này.