Editor: Quỳnh Nguyễn
" Tiểu tử thối, nhường mẹ con một chút con xảy ra chuyện gì? "Hinh Hinh gõ đầu Tiểu Sâm một cái.
Tiểu Sâm lập tức không phản đối, ngoan ngoãn tiếp tục hạ tiếp xuống.
Kế tiếp Minh Ý lại không nhúng tay, kết quả chính là Hinh Hinh thua cực kỳ thảm.
Hinh Hinh ngầm thề, cô lại cũng không muốn chơi cờ cùng Mậu Sâm Mặc rồi!
"Tốt, tan tầm chúng ta đi ăn cơm." Tay Minh Ý khoát lên trên vai cô thấp giọng nói.
"Anh thật sự có thể tan tầm sao?" Hinh Hinh biết Hoàn Vũ có nguy cơ, cô không hy vọng mình ảnh hưởng đến công tác của anh.
"Đương nhiên có thể." Minh Ý thấp giọng nói, "Đi thôi, ăn cơm lớn nhất."
Kết quả đi thang máy đến garage tầng ngầm liền thấy xe Minh Chí Côn và Minh Văn Hiên, Minh Văn Hiên đi tới: "A Nhất, Hinh Hinh, tối hôm nay về nhà ăn cơm đi!"
Lại trở về! Phát sinh chuyện lớn như thế, người Minh gia nhất định sẽ chất vấn một phen, thực ra cũng bình thường kỳ.
Minh Ý ôm lấy con trai ︰ "Tốt, chúng ta lái xe đi, cùng nhau trở về."
Minh Văn Hiên nhìn Hinh Hinh, mỉm cười.
Hinh Hinh vẻ mặt nhàn nhạt, cùng Minh Ý lên xe.
Vừa đến Minh gia, Hinh Hinh và Minh Ý đều đã chuẩn bị tốt một hồi bão táp, không nghĩ tới Minh gia gió êm sóng lặng, thím Lý từ phòng bếp ra đã nói: "Phu nhân, chờ tam tiểu thư trở về là có thể ăn cơm rồi."
"Tôi gọi điện thoại cho cô." Tống Mạn Vân nói xong muốn gọi điện thoại cho Minh Nhất Hạ, còn không có gọi đi, Minh Nhất Hạ đã xuất hiện tại cửa.
Minh Nhất Hạ mặc áo gió đỏ thẫm, lộ ra làn váy màu đen, dẫm xuống giày cao gót gót nhọn. Trên mặt còn có trang điểm tinh xảo, người cũng là tinh thần cẩn thận phong thái nhanh nhẹn.
Hiển nhiên cô là từ trên điển lễ trao giải trực tiếp trở về.
"Mẹ, rốt cuộc là chuyện bao nhiêu quan trọng mà gọi con về nhà, con nói rồi, con muốn làm việc, tối hôm nay con phải có thưởng." Minh Nhất Hạ nói xong lộ ra bất mãn, thấy Mậu Hinh và Minh Ý, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
"Biết con là người bận rộn, nhưng cũng không ngại về nhà ăn một bữa cơm đi!" Tống Mạn Vân nói.
Minh Nhất Hạ không theo tiếng, ngược lại đi đến trước mặt Mậu Hinh ︰ "Mậu kiểm gần đây cực kỳ hồng a, đầy trời đầy đất đều là tin tức của cô, làm hại tôi ở lễ trao giải còn muốn trả lời vấn đề thay cô, cô lợi hại."
"Cảm ơn cô hôm nay làm rõ thay tôi." Hinh Hinh thiệt tình cảm ơn.
"Cô lầm thôi!" Minh Nhất Hạ nhướng mày, "Sở dĩ tôi sẽ trả lời vấn đề là không hy vọng người khác hiểu lầm quá sâu đối với Minh gia chúng ta, còn tưởng rằng Minh gia nhiều tối tăm, nhiều bẩn, nhiều xằng bậy! Mẹ, mẹ nói con nói rất đúng sao?"
"Con nha đầu chết tiệt hiện tại là càng ngày càng có chủ kiến rồi." Tống Mạn Vân lành lạnh nói.
"Con luôn luôn có chủ kiến, con là con gái mẹ." Minh Nhất Hạ hướng mẹ cười cười, kéo tay lão phu nhân, "Bà nội, chúng ta có thể ăn cơm chưa? Hôm nay đứng một ngày, giữa trưa cũng không cái gì, đói chết cháu rồi."
"Đương nhiên có thể ăn." Lão phu nhân lập tức nói, "Bữa tối đã chuẩn bị tốt, liền chờ cháu trở về ăn."
"Vẫn lại là bà nội hiểu rõ cháu nhất." Minh Nhất Hạ hôn lão phu nhân một ngụm, "Uy, tiểu quỷ, theo dì tới đây ăn cơm." Lời này là nói với Tiểu Sâm.
"Cháu không gọi tiểu quỷ." Tiểu Sâm lườm Minh Nhất Hạ.
"Dì biết, cháu liền Mậu Sâm Mặc, mẹ cháu đặt một cái tên nghe còn rất trang bức, chẳng qua cũng che dấu không được chuyện cháu là tên nhóc." Minh Nhất Hạ nói.
"Hừ! Tên của dì kêu Minh Nhất Hạ, là rất êm tai không sai, nhưng là che dấu không được chuyện thực dì nói chuyện khó nghe." Tiểu Sâm lập tức phản kích.