Editor: Quỳnh Nguyễn
"Đúng, trước kia em luôn có chút e ngại Giang Nguyệt Đình, từ nhỏ đến lớn mặc dù Nhất Hạ thường đối lập với em, nhưng là em hiểu biết cô, cảm xúc cô đều đã tại trên mặt của cô, em không sợ cô. Nhưng mà Giang Nguyệt Đình, em vẫn nhìn không thấu cô, không biết cô suy nghĩ cái gì, mỗi lần nhìn thấy cô lông tơ em đều đã dựng đứng, liền cảm thấy được có một ngày khả năng mình sẽ thua trong tay cô." Hinh Hinh nói, "Đặc biệt lần đó đổi giác mạc, trong bóng đêm em nghe được tiếng của cô, tiếng của cô đặc biệt lạnh lẽo nói để cho em chết ở trên bàn phẫu thuật, kia là ác mộng là của em."
Nghe cô nói lời này, ngực Minh Ý cứng lại, nắm chặt tay cô.
"Nhưng mà hiện tại, em phát hiện em không sợ cô, không chỉ có không sợ cô, em cũng không sợ Minh Nhất Kỳ rồi." Hinh Hinh cầm tay anh, "Mặc kệ em có bao nhiêu tội, Minh Nhất Kỳ rốt cuộc không thương tổn tới em."
Minh Ý xoa mặt cô: "Cho nên lần đó em thất lễ là vì Minh Nhất Kỳ?"
"..." Nghĩ đến chuyện ngày đó, trong lòng Mậu Hinh đau.
"Hinh Hinh, nhìn anh." Minh Ý nâng lên mặt cô, "Anh cho rằng anh hiểu biết em hơn rất nhiều người, đã từng ở Minh gia, em nếm qua rất nhiều khổ. Mặc kệ em đã từng trải qua cái gì, những cái này đều đã đi qua. Từ khi anh quyết định kết hôn với em, trước kia phát sinh sự tình gì chúng ta đều đã để cho nó qua. Chúng ta phải làm chính là đối mặt mỗi một ngày kế tiếp."
Trong lòng Hinh Hinh mềm mại một trận, gật gật đầu: "Lại không nói nữa."
Minh Ý cũng không nghĩ muốn lại đi ép hỏi những cái bí mật này, hỏi ra tới cũng vô dụng, nếu cô không chịu nói, chỉ có thể thuyết minh còn không có khép lại vết sẹo. Không khép lại, lại xé mở một lần, trừ bỏ để cho miệng vết thương đổ máu, trừ bỏ để cho cô đau, cái gì đều không có.
"Từ hôm nay trở đi, anh không hy vọng bất luận kẻ nào bất luận chuyện gì có thể ảnh hưởng tình cảm giữa vợ chồng chúng ta, có được hay không?" Minh Ý lại nói.
Mậu Hinh gật đầu, ôm chặt anh.
Buổi chiều Minh Ý đưa Mậu Hinh trở về Luật Chính Tư, cô vừa về Luật Chính Tư, Cố Tiểu Nam liền tiến vào văn phòng cùng cô.
"Xảy ra chuyện gì?" Hinh Hinh nhìn ánh mắt Cố Tiểu Nam nhìn mình cực kỳ quái dị.
"Mậu kiểm, chị ra ngoài ăn cơm thật dài a...?" Tiểu Nam hướng cô cười nháy mắt mấy cái.
Hinh Hinh vốn có chút chột dạ, nghe được Tiểu Nam nói như thế, vẻ mặt không được tự nhiên.
" Toà án sắp xếp thời gian thẩm vấn vụ án Tiết Phi Phi xuống đến nơi, liền tại hai giờ chiều thứ hai." Cố Tiểu Nam thấy Mậu kiểm không trả lời, cũng không dám vẫn trêu ghẹo cô, đã nói.
"Tốt." Mậu Hinh bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Dựa theo trình tự Mậu Hinh cần gặp Minh Nhất Kỳ một lần, cho nên bốn giờ chiều, cô xuất hiện tại bên ngoài phòng bệnh Minh Nhất Kỳ, hơn nữa thân phận của kiểm sát trưởng, bên người mang theo Cố Tiểu Nam.
Lúc này, Tống Mạn Vân chăm sóc con trai tại bệnh viện, thấy cô mặc đồng phục, bên người còn mang theo người, vốn định trách móc cô vài câu vẫn lại là nhịn xuống.
"Mẹ, căn cứ vào trình tự, con cần nói vụ án này cùng Minh nhị thiếu." Ý Mậu Hinh là mời Tống Mạn Vân ra ngoài.
" Hôm nay rất không dễ dàng A Kỳ mới tốt, con chú ý diễn đạt cùng anh, không cần lại kích thích anh." Tống Mạn Vân nói.
"Mẹ yên tâm, chúng con chỉ hỏi vấn đề có quan hệ cùng vụ án." Mậu Hinh trả lời, cùng Minh Nhất Kỳ bốn mắt nhìn nhau.