Editor: Quỳnh Nguyễn
11 giờ rưỡi Minh Ý chờ tại cửa Luật Chính Tư, Mậu Hinh vốn là mười hai giờ tan tầm, nhưng mà cô luôn luôn chuyên nghiệp, khó có được ra sớm một phen, tất cả mọi người biểu hiện để cho cô nhanh đi nhanh đi, cùng chồng hẹn rất quan trọng.
Mười một giờ bốn mươi Hinh Hinh xuất hiện tại cửa, vừa ra khỏi cửa liền thấy xe Minh Ý.
Cô chạy tới, Minh Ý đã xuống xe, chậm rãi bước qua mở cửa xe cho cô.
Không ít đồng nghiệp ở Luật Chính Tư đã thấy xe Minh Ý vô số lần, vẫn luôn hâm mộ.
Hinh Hinh lên xe, Minh Ý đóng cửa xe lại cho cô, mình lại trở lại chỗ tay lái.
"Chúng ta đi nhà ăn Lục Trà, nơi đó an tĩnh thoải mái." Minh Ý lên xe, thắt dây an toàn cho cô, nói.
Tại lúc anh nghiêng thân thể tới, Hinh Hinh đột nhiên ôm anh, rồi mới hôn một cái trên môi anh. Minh Ý ngây người một chút, Hinh Hinh là một người cực kỳ bảo thủ, bình thường lúc sinh hoạt vợ chồng cô tiến vào trạng thái đều tương đối chậm, tính cách cô tuyệt đối không có khả năng làm chuyện như vậy.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, biểu tình ngây ra như phỗng, ai biết Hinh Hinh ôm anh vẫn chưa buông tay, lại hôn một cái trên môi anh.
Ai tới nói cho anh, hôm nay vợ của anh xảy ra chuyện gì, đột nhiên cho anh một kinh hỉ như thế, chẳng qua anh thật sự quá thích kinh hỉ này rồi.
Anh hôn cô, bàn tay đè đến sau gáy cô, làm sâu thêm cái hôn này.
Kết quả vợ chồng tân hôn không tới hai tháng hôn nhau tại cửa Luật Chính Tư, cũng không suy nghĩ có thể có người xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn lén hay không, quấn quít hôn sâu như vậy.
Hôn Hinh Hinh có phần không thở nổi, chỉ cảm thấy mình thở nhẹ ra đều là hương vị của anh. Cô ôm anh, hai người trán để trán.
Minh Ý lại nút chặt môi của cô, hôn một hồi: "Chúng ta phải đi rồi."
"Uh`m."
Mặc dù anh nói như thế, lại ôm không hề nhúc nhích, hơn nữa cô cảm nhận được anh buộc chặt thân thể. Liền hôn môi như thế, tay anh thiếu chút nữa vươn đến trong quần áo của cô.
Trên người cô còn mặc đồng phục? Tây trang cực kỳ chặt, cô ra ngoài có vẻ vội vàng, chưa kịp thay quần áo. Anh cởi bỏ hai nút thắt, tay một mực bồi hồi trên eo cô.
Cô không phải cố ý chọc ghẹo anh, cô chỉ là thật là vui, cô vẫn sợ hãi thân thế Tiểu Sâm là khả năng cô không thể dễ dàng tha thứ nhất, hiện tại biết không phải, cô nhịn không được nghĩ muốn cho anh biết cô vui vẻ.
Minh Ý cố gắng đè cảm xúc mình, mặt chôn bên gáy của cô hít sâu vài cái, mới áp đi xuống cảm xúc không nên có.
"Thực xin lỗi, em không sao chứ!" Hinh Hinh ý thức được mình gặp rắc rối rồi.
"Em nói giữa trưa nghỉ ngơi em có hơn nửa giờ." Minh Ý đột nhiên đến cạnh tai cô thấp giọng nói.
Hơi thở anh quá nóng cháy, thân thể Hinh Hinh cương một chút, không dám tin nhìn anh, cô không lý giải sai đi, anh là cái ý kia.
"Vâng..." Hinh Hinh trả lời.
" Giữa trưa Hoàn Vũ ăn cơm cũng không tệ lắm, chúng ta đi nơi ấy ăn cơm, văn phòng anh có cái gian nghỉ ngơi nho nhỏ, không ai quấy rầy." Minh Ý nói xong, cắn vành tai cô cắn một ngụm.
"Nhưng mà..." Cô cảm thấy được như vậy không tốt, thật không tốt, hơn nữa sẽ gặp người Minh gia.
"Nếu không chúng ta về nhà?" Minh Ý lại dẫn ra một cái phương án, "Mua chút đồ ăn trên đường, có được hay không?"
"2 giờ rưỡi tiền nhất định phải trở về." Cái phương án này cô cảm thấy được có thể tiếp thu, đành phải thỏa hiệp nói.
Minh Ý vừa nghe cô đồng ý, lúc này mới buông ra cô, chuẩn bị lái xe.
Mặc dù anh hẹn trước nhà ăn, liền trực tiếp hủy bỏ, sau đó gọi điện thoại cho Tây Tử, để cho cô trực tiếp đưa đồ ăn Trung Quốc đến nhà trọ.
"Rõ ràng chính chúng ta có thể đặt cơm nha?" Hinh Hinh cảm thấy được để cho để cho người khác đặt, có phải chính là nói cho bọn họ, bọn họ phải làm cái gì hay không?