Editor: Quỳnh Nguyễn
Giang Nguyệt Đình hít sâu, cô biết rất nhiều chuyện bắt đầu không khống chế được rồi.
"Mậu Hinh, cô là tại trả thù tôi sao?" Giang Nguyệt Đình lộ ra vài phần thương cảm, mặt vốn là không tốt, hiện tại nhìn càng yếu ớt chọc người mến yêu.
Thực ra Giang Nguyệt Đình rất đẹp, trên người cô có một loại đẹp lạnh nhạt mà an bình. Cô và Minh Nhất Kỳ nhiều năm như thế, thế nào đều đã có chút tình cảm.
Nhưng Minh Nhất Kỳ người này nội tâm là lạnh, Giang Nguyệt Đình cùng với anh nhất định bị cô phụ. Nhưng mà Giang Nguyệt Đình cũng không để ý chuyện bị cô phụ này, cô để ý đại khái là thân phận Minh nhị phu nhân thôi.
" Tại sao cô luôn cho rằng tôi trả thù cô?" Hinh cảm thấy được buồn cười, "Tôi không nghĩ tới muốn trả thù cô."
" Tôi có thể trả lại giác mạc cho cô." Giang Nguyệt Đình nói.
"Có vài thứ không phải cô muốn cho là có thể cho, muốn lại vẫn là có thể trả." Hinh Hinh thản nhiên nói.
"Cô còn nói cô không phải trả thù tôi?" Giang Nguyệt Đình cười khổ, "Rất sớm trước, tôi liền biết cô nhất định sẽ thắng tôi. Mấy năm nay tôi là tính thời gian lúc nào cô trở về? Lúc trở về cô dẫn tới bao nhiêu phong ba ở Minh gia, quả nhiên tôi không sai, Mậu Hinh cô vẫn đều là lợi hại như thế."
"Mặc kệ cô tin hay không, sau khi tôi trở về không nghĩ tới trả thù bất kỳ một người nào Minh gia." Hinh Hinh nói.
"Nhưng mà cô lại thành công làm được rồi." Giang Nguyệt Đình nói, "Hiện tại Minh gia đại loạn, sau khi cô trở về Nhất Kỳ đều đã vào bệnh viện bao nhiêu lần rồi hả? "
"Cho nên là tôi khiến Minh Nhất Kỳ tiến vào bệnh viện à?" Mậu Hinh hỏi lại.
Giang Nguyệt Đình không theo tiếng, thật lâu không nói.
" Tại sao cô khẩn trương vụ án mười năm trước như thế? Rốt cuộc mười năm trước phát sinh cái gì?" Mậu Hinh hỏi.
Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trở nên trắng, chỉ nói:" Hiện tại cô cũng là nửa người Minh gia, liền không tài cán vì Minh gia suy nghĩ? Trên vụ án, dừng được không?"
"Giang Nguyệt Đình, ngay cả Nhất Hạ đều biết các cô làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến nguyên tắc xử sự của tôi, đây căn bản không có khả năng." Mậu Hinh nghe có phần xuất hiện cơn tức, "Cô vốn không nên vì chuyện này tới tìm tôi."
" Tôi lấy một sự kiện trao đổi với cô, thế nào?" Giang Nguyệt Đình nói.
"Ha ha? Tôi nghĩ không ra cô có cái gì có thể trao đổi, hơn nữa ở trên công tác, không có bất cứ sự tình gì có thể lấy ra trao đổi." Mậu Hinh nói.
" Chân tướng đêm sáu năm trước, tôi biết." Giang Nguyệt Đình nói, "Chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ nói cho cô biết chân tướng là cái gì?"
"Các cô cực kỳ thích dùng chân tướng tới bắt tôi a?" Mậu Hinh cười lạnh, "Minh Nhất Kỳ cũng dùng cái này tìm đến tôi, nhưng là tôi nói cho cô, tôi sớm đã biết rồi. Tôi đoán nhất định không phải Minh Nhất Kỳ, nếu là Minh Nhất Kỳ, khẳng định cô chịu không nổi."
Giang Nguyệt Đình biến sắc, cô có chút không thể tin Mậu Hinh: "Cô..."
"Làm sao tôi biết phải không?" Tim Mậu Hinh đập như sấm, cô chẳng qua là nói lung tung muốn đo lường phản ứng Giang Nguyệt Đình. Bởi vì đây là chân tướng cô không mong muốn nhất. Không nghĩ tới Giang Nguyệt Đình phản ứng cấp cho cô đáp án. Cô đột nhiên bắt đầu sinh một cái ý nghĩ khác, liền để sát vào cô ta, "Giang Nguyệt Đình, cô cho tôi là kẻ ngu sao? Mặc dù tôi thần trí mơ hồ nhưng không có nghĩa là ngay cả cái gì đều không thấy rõ ràng, hơn nữa cũng không phải Minh Văn Hiên."
Giang Nguyệt Đình lui một bước, cô vốn định dùng cái này giao dịch cùng Mậu Hinh, lại không nghĩ rằng hoàn toàn không phải như thế. Mậu Hinh giống như đã biết đến chân tướng.