Editor: Quỳnh Nguyễn
"Tiểu Sâm biểu hiện vô cùng tốt, buổi sáng có hỏi các anh đi chỗ nào? Em nói Mậu kiểm đi bệnh viện, bé cũng không ầm ĩ muốn đi gặp các anh, ngoan ngoãn đi nhà trẻ. Lão Đại, tôi cảm thấy được Tiểu Sâm không phải trẻ con bình thường, rất cơ trí, thời điểm mấu chốt vừa tri kỷ lại khiến người cảm động." Tây Tử muốn nói, Mậu Hinh thật sự là người thắng, có thể có con trai như vậy, còn hơn toàn bộ rồi.
Nghe Tây Tử nói lời này, Minh Ý mới thật sự thở ra, yên lòng.
Minh Ý nấu một nồi canh xương cà rốt, chuẩn bị cho tốt sau đó mới trở về phòng, lại nhìn đến Hinh Hinh tìm đồ đạc.
"Em đang tìm cái gì?" Anh hỏi.
" Bản nhật kí của em. Anh có thấy một bản nhật kí hay không?" Hinh Hinh có chút lo lắng hỏi.
"Là cái này sao?" Minh Ý cầm nhật kí có phần cũ từ bên trong tủ nhỏ bên cạnh cho cô, "Ngày hôm qua về nhà rơi ra từ trong túi em, anh cất trong ngăn tủ rồi."
"Anh xem rồi." Nghĩ vậy sắc mặt Mậu Hinh đều đã trắng.
"Không có." Minh Ý lắc đầu, "Không được đến đồng ý của em, làm sao anh có thể nhìn nhật kí của em."
Hinh Hinh lấy nhật kí, nhất thời buông lỏng một hơi.
"Có cái bật lửa hay không?" Hinh Hinh hỏi.
"Anh không hút thuốc lá." Minh Ý trả lời như vậy, cho nên không có cái này.
Hinh Hinh nghĩ một chút, hướng ra khỏi phòng, trước tìm đến một cái chậu tiến vào phòng tắm, sau đó xé toang một tấm giấy, đến phòng bếp mở bếp gas đốt sau đó nhanh chóng vào phòng tắm, cầm nhật ký thả vào chậu.
Lửa nhanh chóng cắn nuốt trang giấy, cuốn đi chữ viết phía trên, sau khi xé xong một trang cuối cùng, không biết có phải Hinh Hinh bị lửa hun đỏ mặt hay không, đột nhiên khóc lên.
Nước mắt rầm rầm đi, nhìn những cái trang giấy đã biến thành tro tàn màu đen này, chỉ cảm thấy lúc cô cố gắng thiêu hủy chân tướng kia, cô thiêu hủy trí nhớ cô quý giá nhất.
"Hinh Hinh?" Minh Ý đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, một loạt động tác của cô anh đều không có ngăn cản, mà là lẳng lặng nhìn. Cái nhật kí này rất quan trọng với cô, trước chưa thấy, ngày hôm qua là bị cô mang về nhà, mà buổi chiều Minh Nhất Kỳ gặp cô, kia hẳn là Minh Nhất Kỳ cho cô.
Cô muốn thiêu hủy gấp, hẳn là không thể không đốt, anh đương nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng mà hiện tại xem cô ngồi dưới đất, khóc giống đứa ngốc, anh liền đau lòng rồi.
"Em cảm mạo còn không có tốt, trên mặt đất lạnh, mau đứng lên" Minh Ý ôm cô dậy.
Hinh Hinh theo lực đạo của anh đứng lên, ánh mắt còn đang trên một đống bụi đen, nước mắt vẫn lại là rất nhiều rất nhiều.
"Nếu không nỡ, vì sao muốn thiêu hủy?" Trong 24 giờ Minh Ý xem cô khóc hai lần, hơn nữa khóc tê tâm liệt phế như thế, thật sự là đau lòng.
"Muốn thiêu hủy." Hinh Hinh nói, không khỏi ôm chặt anh, "Minh Nhất, thực xin lỗi."
"Vì sao nói thực xin lỗi với anh?" Minh Ý ôm eo của cô, nâng cằm của cô, "Trước ngừng khóc, anh không thích nhìn em rơi xuống nước mắt như vậy."
Rõ ràng là người phụ nữ quật cường mạnh mẽ như vậy, khóc như vậy trái tim anh đều đã đau rồi.
Bởi vì em cũng thiêu hủy trí nhớ thuộc về chúng ta, nhật kí này cùng với tất cả trí nhớ thanh xuân của cô, cô ngây ngô thầm mến anh, rung động, suy đoán, thật cẩn thận, không được tự nhiên. Ban đêm, lúc cô nhớ anh, cô phỏng đoán anh làm gì, không thể biểu đạt đành phải viết tại nhật kí.
Hiện tại, toàn bộ không có, đều không có rồi.
Hinh Hinh đột nhiên cảm thấy được hít thở không thông, cô theo bản năng đẩy người đàn ông, nghĩ muốn cách anh xa một chút.
"Hinh Hinh!" Lại bắt đầu từ chối anh, nhìn thấy cô như vậy, anh liền buồn bực nghiến răng đối với Minh Nhất Kỳ, nếu không phải do tên hỗn đản nào đó, anh và Hinh Hinh sẽ không thay đổi thành như vậy, cô cũng không cần thương tâm nhiều như vậy.