Editor: Quỳnh Nguyễn
Tạ Tam có chút ngoài ý muốn, mặc dù tình cảm anh em lão Đại và Minh Nhất Kỳ không sâu, nhưng mà đối với chuyện Minh gia vẫn lại là cực kỳ để tâm, em trai mình chịu thương tổn nặng như vậy nếu bình thường anh nhất định sẽ lộ diện.
Ai biết anh ngay cả mặt mũi cũng không lộ, còn vẻ mặt lạnh lùng, thật sự làm cho người ta giật mình.
"Em hỗ trợ xem một chút, có chuyện gì cho anh biết." Thực ra Quý Thần Hi cũng tại bệnh viện này, Minh Nhất Kỳ có bất luận cái hướng đi gì anh đều đã biết.
"Tốt." Tạ Tam gật đầu.
Ra bệnh viện, lên xe sau đó Mậu Hinh liền hỏi Minh Ý: "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Đêm qua A Kỳ bị người chém, lái xe của anh bị chém chết ngay tại chỗ, anh cũng bị chém thành trọng thương, hiện tại tại phòng chăm sóc đặc biệt." Lúc này Minh Ý mới nói.
Mậu Hinh ngẩn ngơ: "Người nào có oán hận cùng anh sâu như vậy?"
"Ai biết được? Anh ta đắc tội nhiều người, có người muốn anh ta chết bình thường cực kỳ." Minh Ý nói, "Chuyện của anh chúng ta không xen vào anh ta quá nhiều, em cũng không cần để trong lòng."
Mậu Hinh mới sẽ không quan tâm Minh Nhất Kỳ chết sống, nghe xong chuyện như vậy vẫn lại là sẽ quan tâm: "Cảnh sát tham gia sao? Tóm được hung thủ chưa?"
"Cảnh sát khẳng định sẽ tham gia, chẳng qua còn không có tóm được hung thủ, vụ án này còn đang tại điều tra." Minh Ý nói, "Chuyện điều tra vụ án giao cho cảnh sát thì tốt rồi, không nên có quan hệ cùng em."
Mậu Hinh gật đầu, cô bệnh nặng mới vừa khỏi, còn có chút mệt, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Di động Minh Ý vang, lần này gọi tới là Minh Chí Côn.
Anh nghe di động vang rất lâu, mới nghe điện thoại.
" A Nhất, cháu ở đâu? Cháu có biết em trai tiến vào phòng giải phẫu sao? Cái chuyện trọng yếu gì có thể để cho cháu ngay cả em trai gặp chuyện không may đều đã không tới." Minh Chí Côn hỏi.
"Ông nội, cháu tạm thời không qua được, cháu để cho Tạ Tam chăm sóc ở bên kia, có cái gì cần làm ông có thể phân phó anh thì tốt." Minh Ý nói.
Minh Chí Côn vô cùng tức: "Có chuyện gì quan trọng hơn so với em trai cháu, cháu khẩn trương tới đây cho ông."
Minh Ý trả lời: "Với ông mà nói, có rất nhiều chuyện đều sẽ không quan trọng bằng chuyện của Nhất Kỳ." Giọng của anh có chút lạnh giá, còn lộ ra không vui.
Mậu Hinh giật mình, Minh Ý cực kỳ tôn trọng Minh Chí Côn, rất ít sẽ biểu lộ ra không vui rõ ràng như vậy.
"Cháu nói cái gì?" Minh Chí Côn bị Minh Ý mà nói tức hôn mê, tức giận trong lời nói cháu trai cũng để cho ông sửng sốt.
" Ông nội, cháu tắt trước, trễ giờ cháu sẽ đi bệnh viện." Minh Ý nói xong đã cúp điện thoại.
"Nếu không anh đi xem một chút đi!" Cô là tuyệt sẽ không đi xem Minh Nhất Kỳ, nghĩ vậy cô liền run rẩy toàn thân, cô sợ mình nhất thời kích thích nhổ chụp dưỡng khí của Minh Nhất Kỳ để cho cái tai họa này liền rơi rụng như vậy.
"Em sợ miệng vết thương anh không đủ lớn, đánh một đao cho anh." Minh Ý lành lạnh nói.
Lời này thật sự là nói đến trong lòng cô đi, cô cũng là nghĩ như vậy. Ngày hôm qua Minh Nhất Kỳ đâm một đao trong lòng cô, hiện tại miệng vết thương còn đang tại đổ máu, đến bây giờ thực ra cô cũng không biết đi tiêu hóa những cái chuyện này như thế nào.
Trở về trong nhà, Minh Ý để cho Hinh Hinh trở về phòng nghỉ ngơi, anh đi phòng bếp bận việc, gọi điện thoại cho Tây Tử, hỏi hôm nay Tiểu Sâm biểu hiện như thế nào?