Editor: Quỳnh Nguyễn
Hinh Hinh bóp sữa tắm, rửa sạch trong ngực cho anh. Hai người đều đã không nói chuyện, tại dưới nước ấm rầm rầm, chăm sóc đây đó. Lần đầu tiên hôn, hai người cùng tắm mà trong đôi mắt rõ ràng, chỉ muốn tắm cho đối phương đơn giản như vậy mà thôi.
Minh Ý mềm nhẹ xoa da đầu cho cô, hướng tóc rửa đi bọt, sau đó rửa sạch thân thể.
Tắm xong, sau đó lau khô thân thể. Minh Ý tìm máy sấy tới, sấy khô tóc cho cô.
Sấy tóc không sai biệt lắm, thân thể hai người đều đã ấm áp sạch sẽ, Minh Ý và Hinh Hinh mặt đối mặt ngồi trên giường, anh liền hỏi: "Hôm nay em nói, em hối hận kết hôn cùng anh?"
Mậu Hinh không hề muốn nói vấn đề này, theo bản năng né tránh, đã nói: "Em mệt mỏi, hiện tại muốn đi ngủ."
Minh Ý cũng không cho phép, có một số việc nhất định phải đàm rõ ràng mới được, một tay lấy anh ôm cô qua: "Vì sao không tiếp điện thoại anh? Vì sao đột nhiên chạy đến trước mộ mẹ em không trở về nhà? Vì sao nói em hối hận gả cho anh?"
Hinh Hinh nghẹn lời, cô nên trả lời như thế nào, cô có thể trả lời như thế nào? Nói ra đêm sáu năm trước đó, cô nói không nên lời, càng không thể đối mặt anh.
"Hinh Hinh, nhìn anh." Minh Ý nâng lên mặt cô, không cho cô trốn tránh.
Mậu Hinh nhìn ánh mắt anh, thở dài sau đó nói: "Em không muốn nói, anh không nên ép em."
"Hôm nay A Kỳ đi tìm em, cùng anh có quan hệ?" Minh Ý liên tưởng đến chỉ có một chút.
"Có lẽ đời này em đều trốn không thoát bóng mờ của anh đi!" Mậu Hinh nói xong, nằm xuống lui đến trong chăn, "Em thật sự mệt chết đi, Minh Nhất, em nghĩ muốn ngủ."
Minh Ý nhìn cô, cô rõ ràng đang trốn tránh, mình cũng có chút sợ hãi sẽ bức cô quá ngoan độc, cũng sợ hãi từ trong miệng cô nghe được chân tướng quá đáng sợ.
Anh nằm đến bên người cô, ôm sau lưng cô, thấp giọng nói: "Em đã gả cho anh, Hinh Hinh, vô luận như thế nào, anh sẽ không buông tay."
Hinh Hinh nghe lời này, thân thể hơi hơi chấn động, sau đó nhắm hai mắt lại.
Hồi lâu sau, cô đại khái cảm thấy được Minh Ý ngủ thiếp đi, hơi hơi di động thân thể xoay người nhìn anh, dưới ánh sáng hôn ám, cô cẩn thận miêu tả mặt anh, sau đó đi tới gần nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn dưới môi anh.
Anh vô tội, tất cả chuyện tình anh đều không có liên quan, anh lại muốn chịu liên lụy, bị cô lợi dụng.
"Minh Nhất, anh thật là khờ." Mặt cô lui đến trong cổ anh.
Minh Ý không hề nhúc nhích, lại chậm rãi mở mắt, sau đó lại chậm rãi đóng lại.
Cả đêm Hinh Hinh ngủ không an ổn, nửa đêm về sáng thức dậy, ma xui quỷ khiến cô rời giường đi phòng Tiểu Sâm.
Tiểu Sâm ngủ rất say, ngũ quan Tiểu Sâm rõ ràng là ngũ quan Minh gia, xinh đẹp tinh xảo còn có vài phần lịch sự tao nhã quý khí. Nếu Tiểu Sâm thật là đứa nhỏ Minh Văn Hiên? Trái tim của cô căng thẳng, tay không khỏi rơi vào bên gáy Tiểu Sâm.
Cô thật sự không có biện pháp suy nghĩ, mình sinh đứa nhỏ Minh Văn Hiên, đứa nhỏ một người tên là ba Minh Ý. Năm đó cô liền không nên sinh tới.
Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Sâm, là bảo bối đáy lòng cô!
Ý niệm này xuất hiện, tay tay run rẩy trở về, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Lúc này, Tiểu Sâm mở mắt. Ánh mắt Tiểu Sâm thật sự là xinh đẹp, con mắt vừa đen vừa sáng, mở mắt ra thật tựa như ngôi sao sáng nhất chân trời, sạch sẽ trong suốt.