Editor: Quỳnh Nguyễn
" Anh tránh ra, anh tránh ra." Mậu Hinh tại anh còn không có phản ứng kịp hung hăng đẩy anh ra, "Anh tránh ra."
" Anh là Minh Nhất." Anh đến gần cô, "Hinh Hinh, em thấy rõ ràng, anh là Minh Nhất."
"Em biết, em biết." Hinh Hinh một đường lui về phía sau, thân thể đụng tới trên mộ bia, "Anh tránh ra, anh không cần lo cho em, em không nên, với anh, em không nên..."
"Không cho em nói như vậy." Minh Ý nghe được cô nói lời này, cau chặt mày, lúc này mưa càng lúc càng lớn, cũng xối toàn thân anh.
"Minh Nhất, thôi đi, như vậy đi có được hay không, Minh Nhất Kỳ nói rất đúng, em là bẩn, em không xứng với anh." Mậu Hinh không muốn nhìn đến anh, cô sợ mình quá lòng tham, sợ mình sẽ xúc phạm tới anh, cô thật sự sợ nha!
Minh Nhất Kỳ tên hỗn đản này, xem ra lần này để cho anh chịu giáo huấn còn chưa đủ. Minh Ý trong cơn giận dữ, nhưng hiện tại không phải lúc tức giận, anh muốn mang Hinh Hinh về nhà.
" Hiện tại chúng ta về nhà có thể chứ?" Minh Ý nói, "Em còn gặp mưa như vậy, em cảm mạo, ngoan, theo anh về nhà, uh`m?"
Ánh mắt Mậu Hinh một mảnh mơ hồ, cô dùng lực lắc đầu: "Đừng động em, đừng động em.."
Minh Ý không muốn lại giằng co như vậy, vài bước qua đi ôm cô đến trong ngực.
"Buông, buông..." Hinh Hinh dùng lực vùng vẫy, "Anh buông tay đi, căn bản không liên quan tới anh..."
Cô nói còn chưa nói xong, Minh Ý trùng điệp hôn lên cô. Mưa ào ào, Hinh Hinh liều mạng muốn đẩy anh ra, nhưng mà khí lực người đàn ông rất lớn, nụ hôn của anh lại càng bá đạo, cũng bất chấp mưa hay là nước mắt cũng rơi vào nụ hôn bọn họ. Anh hôn cường thế, hôn không cần phản kháng, hôn tới tất cả vùng vẫy của cô.
Hôn xong, bởi vì mưa lớn, anh lớn tiếng nói: "Nói cho em, Mậu Hinh, tại trong lòng anh em hoàn mỹ nhất. Anh sẽ không buông em, vĩnh viễn sẽ không."
Hinh Hinh nhìn người đàn ông, mưa đã mơ hồ mặt. Mấy năm nay cô dùng lực muốn quên khuôn mặt này, quên người này. Cô nói cho mình, cho dù có một ngày đi một mình ngày đêm cô cũng không cần có tí xíu quan hệ cùng người Minh gia, cũng lại không muốn đi tiếp sát người đàn ông này.
Nhưng mà rất khó rất khó, lúc cô bốn tuổi người đàn ông này liền tiến vào sinh mệnh của cô, anh giống một tòa núi lớn ở đàng kia, cô không ngừng nhìn lên, không ngừng leo lên, trong ý thức của cô chỉ cần tới gần anh liền an toàn.
Nếu không thì, nếu không thì cô cũng sẽ không vừa về đến, khiến cho Ninh Vĩ Trạch mua một phòng nhỏ tại cùng tòa nhà lớn với anh, nhất định phải ở tại dưới lầu anh. Khi đó cô cũng chưa nghĩ tới muốn gặp anh, chỉ là cảm thấy được nơi đó ở sẽ thoải mái một chút, an tâm một chút.
Minh Nhất Kỳ nói rất đúng, cô am hiểu nhất chính là lừa mình dối người.
Nghĩ tới đây, cô khóc lợi hại hơn, mặt chôn đến bên gáy của anh khóc rống.
Hốc mắt Minh Ý cũng chát chát, anh ôm chặt cô, hôn tóc của cô hôn một chút, tiến đến bên tai cô: "Chúng ta về nhà, có được hay không? Bất luận phát sinh cái gì, chúng ta về nhà nói. Mẹ em cũng không muốn nhìn em như vậy."
Nghe được anh nhắc tới mẹ, thân thể của cô run lên. Lúc này thân thể cô cũng thoát lực, mưa càng rơi xuống càng lớn, quả thật không thể ở trong này ngốc tiếp xuống.
"Có phải lạnh hay không?" Minh Ý mặc áo khoác, mặc dù cũng ẩm ướt toàn bộ, anh vẫn lại là cởi ra khoác trên người cô.
Hinh Hinh lắc đầu, đầu vẫn cúi, thân thể cuộn mình trong lòng anh.
Minh Ý không dám lãng phí thời gian, một tay ôm ngang cô ra ngoài.