Editor: Quỳnh Nguyễn
Hinh Hinh nghe lời này, trong lòng cực kỳ ấm, hôn một cái trên mặt anh. Sau đó mới nói: "Anh không thấy tin tức sao? Tân Huệ Viên phát sinh án giết người. Tám người trước mắt bao người vây quanh ba người khác ở sân thượng, dùng gậy gộc, cây búa cùng công cụ khác đánh chết ba người."
" Tân Huệ Viên?" Minh Ý nghe tên này không khỏi nói, "Tân Huệ Viên tại khu người già, quyền tài sản đến kỳ muốn xây dựng lại? Điền sản Hoàn Vũ muốn mua mảnh đất này, muốn xây dựng trung tâm thương nghiệp."
Hinh Hinh vừa nghe lời này, sửng sốt: "Chuyện khi nào đâu?"
Minh Ý nói: "Chuyện trên nửa năm, cái hạng mục này vốn là Nhất Kỳ phụ trách, sau án Lâm Văn Hi anh để cho anh chuyên tâm giải quyết vụ án Hoàng Đình. Không bao lâu ông nội tự mình tìm anh, không thể để cho anh tiêu hao như vậy, hạng mục liền do anh ta phụ trách một lần nữa. Lúc trước nhận hạng mục, Hoàn Vũ liền hứa hẹn sẽ hoàn thành bồi thường cho tất cả hộ gia đình phá bỏ và dời đi nơi khác."
Hinh Hinh nghe cái này, liền nghĩ, sau đó cầm lấy điện thoại gọi điện thoại cho Vương Thiết Thanh.
Nói xong vụ án này, Minh Ý liền giống như không lưu tâm hỏi: "Vụ án Cổ Dương kia, nên là phán thôi!"
Hinh Hinh tương đối có thâm ý chăm chú nhìn Minh Ý, đã nói: "Là muốn phán, em cũng chờ thông báo."
Minh Ý hỏi lại: "Em cảm thấy được vụ án Cổ Dương này, cuối cùng sẽ hình phạt như thế nào?"
Hinh Hinh nghĩ nghĩ nói: "Tử hình đi, thủ đoạn tàn nhẫn, có mục tiêu có kế hoạch, tình tiết quá ác liệt, tử hình tám chín phần mười."
Minh Ý liền không nói nữa, im lặng lái xe.
Ngày kế, án giết người Tân Huệ Viên xin bắt đến chỗ, Hinh Hinh và Vương Thiết Thanh nghiên cứu xong tình tiết vụ án cuối cùng khởi tố.
Ngày thứ ba tuyên án Cổ Dương, nguyên nhân cố ý giết người bị phán tử hình, hoãn thi hành hình phạt hai năm.
Kết quả này để cho Mậu Hinh có phần hoảng thần, Cổ Dương giết vợ theo tình tiết cùng động cơ, có dự mưu, có động cơ, thủ đoạn tàn nhẫn, phán tử hình nên là thỏa thỏa, cô không dự đoán được chính là hoãn thi hành hình phạt.
Từ toà án ra, thấy một chiếc Bentley ngừng cách đó không xa, biển số xe có chút quen thuộc nhưng không phải Minh Ý.
Cổ Bá ra hướng chiếc xe kia, Minh Chí Côn bước xuống từ trên xe.
Minh Chí Côn và Cổ Bá nói chuyện cùng nhau, nói xong Minh Chí Côn thấy được cô, liền kêu cô tới đây.
Mậu Hinh đi qua: "Ông nội."
"Về nhà sao? Cùng nhau đi!" Minh Chí Côn nói.
"Không cần, ông nội, cháu còn phải đi Luật Chính Tư." Hinh Hinh vẻ mặt nhàn nhạt nói.
Cổ Bá nhìn đến cô là không nói lời nào, vị giáo sư này vốn hẳn là phong độ, nhưng gặp phải chuyện của con, ông cứ thế xị mặt.
" Giáo sư Cổ, kết quả này đã là kết quả tốt nhấtA Nhất cố gắng, hoãn chết chỉ cần biểu hiện tốt đều đã có cơ hội phán có thời hạn, cuối cùng là bảo vệ mạng." Minh Chí Côn nói.
"Nhưng mà A Dương đều đã tuổi này, khi ra đều là già rồi." Cổ Bá nói xong liền lau nước mắt.
"Luôn luôn vẫn lại là có thể sống." Minh Chí Côn nói như vậy.
Hinh Hinh nghe xong lời này, trong óc trống rỗng, nhớ tới trước Minh Ý lại vẫn cố ý hỏi mình, vụ án Cổ Dương sẽ phán như thế nào? Anh thật sự dùng cái thủ đoạn gì để cho tội danh Cổ Dương hướng phán nhẹ đi sao?
Khó có được tan tầm về nhà sớm, Minh Ý nấu cơm tại phòng bếp, Tiểu Sâm bày bàn cờ ở trong phòng khách.
"Tiểu Sâm, sao con có cờ chơi?" Mậu Hinh hỏi.
"Là ba ba mua cho con." Tiểu Sâm cũng không ngẩng đầu lên, cư nhiên cầm quân đen bày cờ.
Mấy ngày này Tiểu Sâm bắt đầu cố tình sửa miệng, một chữ phía trước đều đã trừ đi, bắt đầu trực tiếp gọi ba ba, Mậu Hinh nghe mà lại không có một chút không khỏe, giống như bé nên là gọi như vậy.