Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 189-3: Hận ý của Nhất Hạ




Editor: Quỳnh Nguyễn

Trở lại phòng, Tiểu Sâm đã ngủ.

Giường Minh Ý rất lớn, Tiểu Sâm ngủ ở bên phải.

Minh Ý muốn chuyển Tiểu Sâm qua giữa, Mậu Hinh giữ chặt anh: "Không cần, để cho nó ngủ đi như vậy đi."

Anh cũng không kiên trì, để cho cô đi tắm.

"Anh ngủ trước." Minh Ý có chuẩn bị quần áo ở bên cạnh, cô cầm áo ngủ mình đi phòng tắm.

Phòng này, phòng tắm này thực ra quen thuộc như nhà cô, rất nhiều lần cô trốn vào phòng ngủ Minh Ý, liền cuộn mình ở trên ghế sofa nghe anh tắm.

Rầm rầm, rầm rầm, cực kỳ làm cho người ta an tâm.

Tắm xong ra, Minh Ý đã nằm đến trên giường, Tiểu Sâm ngủ ở bên cạnh tay phải của anh.

Cô nằm đến bên cạnh anh, cảm giác kỳ diệu khó có thể hình dung. Ai ngờ đến, có một ngày cô có thể quang minh chính đại cùng anh nằm ở trên chiếc giường này như vậy.

"Ngủ đi!" Minh Ý đi tắt đèn.

"Anh quay lưng lại ngủ có được hay không?" Trong bóng đêm, Hinh Hinh nói.

"Cái gì?" Minh Ý không rõ chân tướng.

"Anh có nhớ trước đây anh quay lưng lại ngủ không." Cô nói.

Minh Ý lập tức đã hiểu, lúc cô vẫn lại là cô bé, khi cô bất lực nhất cô chui vào phòng anh, lần đầu tiên ngủ giường của anh, anh đưa lưng về phía cô, cô liền ngủ ở trên chỗ lưng anh.

Hồi ức dũng mãnh tiến ra, rung động quen thuộc kia lại đánh úp lại, anh nghe lời của cô quay lưng lại ngủ.

Hinh Hinh ngủ ở chỗ lưng anh, mặt gần như áp vào lưng của anh, cảm nhận mùi của anh và nhiệt độ cơ thể. Anh nhất định sẽ không biết, nếu thơ ấu của cô không có anh nói, là đáng sợ cỡ nào.

Bóng đêm trở nên càng thêm thâm trầm, cô lặng lẽ bắt lấy góc áo của anh, đôi mắt thiếu chút nữa dũng mãnh tiến ra.

Minh Nhất..."

"Uh`m?"

"Nếu có một ngày, em không cẩn thận thương tổn anh, vậy nhất định là em không cẩn thận, anh không cần hận em." Hinh Hinh nhỏ giọng nói tại trên lưng anh.

Trong lòng Minh Ý căng thẳng: "Anh vĩnh viễn sẽ không hận em."

Anh thật tốt! Cô nói như vậy ở trong lòng, nhẹ tay bò lên thắt lưng của anh, Lúc nhỏ rất nhiều lần cô muốn giống như hiện tại, ôm eo của anh. Trong trí nhớ của cô lưng của anh giống một bức tường thành kiên cố, thắt lưng của anh đó là cảng ấm áp, cô muốn đưa tay ôm lấy, nhưng vẫn không dám.

"Hinh Hinh, nếu có một ngày anh cũng không chú ý thương tổn em, đây cũng nhất định là anh không cẩn thận. Anh hi vọng em hiểu, tại trong lòng anh, em và Tiểu Sâm là quan trọng nhất của anh." Minh Ý nói.

"Uh`m." Hinh Hinh ôm sát anh.

Một đêm này, Hinh Hinh ngủ cực kỳ kiên định, cơ hồ ngay cả giấc mộng đều không có. Chỉ là lúc cô tỉnh lại, phát hiện quần áo trên lưng Minh Ý ẩm ướt rồi.

" Thật xin lỗi, giống như em chảy nước miếng." Phát hiện cái này, Hinh Hinh hơi hơi đỏ mặt.

"Ôm chú Nhất ngủ ngon, Hinh Hinh chảy nước miếng cực kỳ bình thường, không quan hệ." Tiểu Sâm nghiêm trang nói ở bên cạnh.

Hinh Hinh lại muốn đánh con trai của mình, Xú tiểu tử không nói lời nào không ai sẽ coi bé như câm điếc.

"Không sao, dù sao là muốn thay áo ngủ." Giọng Minh Ý ôn nhu cực hạn, "Đêm qua, em ngủ có ngon không?"

Hinh Hinh trả lời: "Em ngủ cực kỳ tốt."

"Anh cũng vậy." Minh Ý khẽ chạm mặt cô một cái.

Lúc này điện thoại phòng vang, hẳn là bữa sáng tốt.

Bọn họ thu dọn xong tiếp xuống ăn bữa sáng, lúc ăn bữa sáng Minh Chí Côn đã nói: "Đêm qua Cổ Bá gọi điện thoại cho ông, muốn nhờ cháu và ông một chút, A Nhất, lát nữa chúng ta liền đi gặp giáo sư Cổ Bá."

Cổ Bá là có ý gì a? Đơn giản là vùng vẫy giãy chết, muốn để cho Minh Ý nghĩ biện pháp để cho Cổ Dương thoát tội thôi.