Editor: Quỳnh Nguyễn
Cổ Dương vẫn không nói lời nào như cũ, ánh mắt đáng sợ dọa người.
Mậu Hinh tiếp tục: "Mặc dù trước kia Dương Tiểu Quân là học sinh của anh, nhưng cô là một người tính cách vô cùng mạnh mẽ, sau khi cô kết hôn với anh, tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh đều viết tên cô, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng. Nhu cầu của cô về phương diện kia nhất định dồi dào, mà anh đã 30, vốn ứng phó mỏi mệt, kết quả căn bản không được. Chậc chậc, cô sẽ phải có cái ánh mắt gì, lời nói gì với anh? Anh còn có thể nhớ rõ cô nói qua cùng anh sao?"
"Ngậm miệng!" Cổ Dương không khống chế được kêu to.
Mậu Hinh cười lạnh: "Chánh án, nơi này của tôi có một phần ghi lại chứng minh Dương Tiểu Quân đã từng tới quán ăn đêm nam phong (trai bao), từng ngoại tình cùng một nam phong tên Tiểu Văn, thậm chí người kêu Tiểu Văn kia còn ra vào biệt thự Cổ Dương."
Cổ Dương đứng thẳng lên: "Cô ngậm miệng, ngậm miệng, ngậm miệng!"
Chánh án: "Bị cáo, mời anh bình tĩnh."
Mậu Hinh dự kiến được phản ứng của Cổ Dương, cô cười: "Vợ của mình không chiếm được thỏa mãn ở trên người chồng, cần tìm đàn ông phát tiết, trong lòng giáo sư Cổ nhất định không dễ chịu."
" Giáo sư Cổ được tôn trọng tại trường học, lại thành một nắm bùn trước mặt vợ mình, tôi nghĩ phàm là người đàn ông, đều đã nhẫn không được người phụ nữ như vậy, đúng không?" Mậu Hinh hỏi lại.
" Cô xác thực đáng chết." Cổ Dương nghiến răng nghiến lợi.
"Cho nên sau khi anh giận dữ quơ lấy đồ liền đập vỡ đầu cô, lại ngoan độc đập hai lần, cô ngã vào dưới chân anh. Anh thoải mái, người phụ nữ này làm cho anh hít thở không thông, thống khổ, nhục nhã, áp lực. Không có cô, bầu trời của anh đều là tươi mát, liền không có người biết bí mật của anh, đúng không?" Mậu Hinh hỏi lại.
"Tôi hận tôi đập không đủ." Cổ Dương vô ý thức nói.
Lời này vừa ra, Mậu Hinh nở nụ cười, Diệp Diệu Tư lại vỗ trán.
Lần đầu tiên Diệp Diệu Tư thấy Mậu Hinh đấu pháp như vậy, người gây sự, đem người nhục nhã đến mức tận cùng tới phản kích. Mậu Hinh nha Mậu Hinh, quả nhiên không thể xem thường.
Sau khi kết thúc toà án thẩm vấn, cơ bản không có gì nghi vấn, chỉ chờ quan toà phán quyết.
Cổ Bá tức giận đi trước, Minh Ý còn đang ở, anh nhìn thời gian: "Em còn muốn trở về Luật Chính Tư sao? Hiện vào lúc này vừa lúc đi đón Tiểu Sâm."
Hinh Hinh xem nhìn thời gian, dặn dò với Tiểu Nam vài câu, liền đi cùng Minh Ý.
Đến trên xe, Hinh Hinh đã nói: "Em làm đồng bọn hợp tác của anh tức giận, không có việc gì đi!"
"Anh nói có việc, em cũng tức không phải sao?" Minh Ý vừa lái xe vừa nói."Anh chỉ là không nghĩ tới, có chút từ có thể từ trong miệng em nói ra tự nhiên như thế."
Vẻ mặt Mậu Hinh không được tự nhiên, cô đương nhiên biết anh nói là cái gì?
"Cổ Dương người này em nghiên cứu qua, từ nhỏ anh chính là học sinh giỏi, trên học thuật cũng rất có thành tựu, hẳn là một người đặc biệt kiêu ngạo. Người kiêu ngạo, chỉ có thể trước tan rã phòng tuyến trong lòng anh mới có thể để cho anh nói thật." Hinh Hinh nói.
"Làm một người đàn ông gặp phải thẩm vấn như vậy, phòng tuyến trong lòng cũng phải tan rã." Minh Ý luận sự.
"Anh cũng thế sao?" Hinh Hinh hỏi lại.
"Anh không có phiền não như vậy, đúng rồi, không phải em rõ ràng nhất sao?" Minh Ý hỏi lại.
Lại tới nữa, mặc dù hai người cực kỳ thân mật, mỗi lần anh nói như vậy, Mậu Hinh đều đã bày tỏ cực kỳ không được tự nhiên.
Sắp đến nhà trẻ, Minh Ý đột nhiên dừng xe lại.
"Sao lại dừng xe?" Nhà trẻ còn có một khoảng cách nha.
"Hôm nay biểu hiện đặc biệt mạnh mẽ." Bàn tay Minh Ý đến sau đầu Hinh Hinh, sau đó đi tới gần hôn môi của cô, ôn nhu hôn môi rất lâu, "Anh tự hào vì em."