Editor: Quỳnh Nguyễn
Hinh Hinh cho rằng, thuyết phục Hương Tử đáp lại nên dễ dàng rất nhiều so với thuyết phục Chiến Dã, kết quả Hương Tử là một người đặc biệt cố chấp.
"Như vậy thực ra rất được, vì sao không giao ba người kia ra đây để cho tôi xử lý a! "Hồng Khẩu Hương Tử khó hiểu hỏi.
Hinh Hinh và Minh Ý đều đã tức cười, cô quay đầu nói với Minh Ý: "Minh Nhất, em muốn đơn độc tán gẫu cùng Hương Tử."
Minh Ý cực kỳ yên tâm với Hinh Hinh, biết cô có chừng mực, rất nhanh liền đi ra ngoài.
" Minh phu nhân, cô không cần khuyên tôi, tôi sẽ không thay đổi chủ ý. "Hồng Khẩu Hương Tử nói.
"Cô có muốn nghe chuyện xưa của tôi không? "Hinh Hinh ngồi ở đối diện cô, chậm rãi nói.
" Cha tôi là một chuyên gia kỹ thuật nguồn năng lượng, năm tôi 4 tuổi ấy bởi vì ăn cắp nghiên cứu kỹ thuật nguồn năng lượng bị phạt tù, sau đó tự sát ở trong tù. sau đó mẹ tôi mang tôi ở nhờ Minh gia, từ nhỏ tôi lớn lên ở nhà cha mẹ Minh Ý, mãi đến khi tôi mười tám tuổi. "
"Là nhà Minh tiên sinh sao? "Hương Tử hỏi.
"Đúng, tôi và anh cùng nhau lớn lên. "Hinh Hinh trả lời.
" Thật lãng mạn, đó là thanh mai trúc mã "" Hương Tử nói.
Hinh Hinh cười khổ, liền kể rõ cô lớn lên ở Minh gia như thế nào, bị Minh Nhất Hạ bắt nạt, bị Minh Nhất Kỳ lợi dụng, bị Minh Văn Hiên mơ ước. Tại mười tám tuổi, tôi vô cớ mất đi thứ mình quý giá nhất.
Ngoài dự kiến của Hinh Hinh, Hương Tử nghe thật bình tĩnh, chỉ là chỉ là lẳng lặng nghe Hinh Hinh kể chuyện.
Mãi đến cô nói đến mình bị đuổi ra Minh gia, cô lấy giác mạc trao đổi cơ hội rời khỏi, Hương Tử mới hơi rung động, ánh mắt cô nhìn Hinh Hinh "Ánh mắt của cô tốt?
"Đúng, ánh mắt tôi tốt." Hinh Hinh gật đầu, cô cũng không biết vì sao mình có thể nói với Hương Tử nhiều như vậy, cô chỉ có cảm giác Hương Tử rất đơn giản cực kỳ hồn nhiên, cũng không phải một cái tư tưởng xấu.
" Về sau thế nào? "Hương Tử hỏi.
" Một đêm trước phẫu thậu, tôi lặng lẽ về Minh gia, biết một chuyện cho tôi cực kỳ khiếp sợ. "
Cô vẫn nhớ rõ như cũ, đêm trước hôm giải phẫu tôi lặng lẽ trở lại Minh gia, muốn lấy ra vật phẩm riêng tư của mình. Tại đêm dài, cô đi vào từ cửa nhỏ sau nhà, cô hiểu biết đường đi Minh gia, tại góc đông bắc có một cái cửa nhỏ, thực ra cô là có cái chìa khóa.
Từ phía sau sân đi vào, lặng lẽ vào ga ra, lại từ thang máy ga ra trực tiếp lên lầu.
Trước kia Minh Nhất không ở nhà, cô cãi nhau cùng Minh Nhất Hạ khuya mới có thể trở về, cô chính là đi phòng ngủ Minh Nhất như thế này.
Lại trở về Minh gia cô là sợ, ở trong ga ra cô không thấy được xe Tống Mạn Vân và Minh Văn Hiên, thầm nghĩ khả năng bọn họ đều đã không ở nhà. Minh Nhất Kỳ càng không ở nhà, anh phải tại bệnh viện bồi Tô Nguyệt Đình muốn làm phẫu thuật.
Cô nghĩ là muốn đi phòng Minh Nhất Kỳ trước, đi phòng anh có thể tìm bản nhật kí của mình về. Cô không dám để cho mình có một chút tiếng, đêm sâu như thế người hầu đều đã ngủ say, không ai biết cô trở về quá.
Mãi đến lên lầu hai, cô nghe được từ phòng Tống Mạn Vân ẩn ẩn truyền đến tiếng động.
Sau đó cô nghe được tiếng bước chân, chỉ bằng cái tiếng bước chân này cô liền biết là Minh Nhất Hạ, cô ngưng thần nín thở, không thể để cho Minh Nhất Hạ phát hiện mình.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Là giọng thím Lý, bà giữ chặt Minh Nhất Hạ, "Tiểu thư, trở về phòng đi, chuyện tiên sinh và phu nhân chính bọn họ sẽ giải quyết."
"Ba ba và mẹ thật lâu không có ầm ĩ giống như hiện tại, bọn họ ầm ĩ cái gì?" Minh Nhất Hạ sốt ruột nói, "Tôi gọi điện thoại cho anh hai trở về."
"Không cần gọi điện thoại cho nhị thiếu, tiên sinh và phu nhân có thể giải quyết, cô cứ yên tâm đi!" Tiếng thím Lý cực kỳ thấp, "Tôi đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi."