Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 185-3: So với trong tưởng tượng còn kỳ diệu hơn




Editor: Quỳnh Nguyễn

Hinh Hinh liên hệ cùng Mao Lợi Thái Lang, hai người kia đã tự thú, nói như vậy tỉ suất nhập tội tội phạm sẽ lớn hơn nhiều.

Chiến Dã Ưng lại mời bọn họ ăn cơm lần nữa, Minh Ý và Hinh Hinh đã ngồi trên tuyến chính đi Hokkaido rồi.

Tháng mười Hokkaido hơi hơi có phần lạnh, tùy ý có thể thấy được lá đỏ lắc lư theo gió, đẹp không sao tả xiết.

"Lần sau muốn chọn một nơi không ai biết anh cũng không biết em du lịch." Hinh Hinh nói.

"Tốt." Minh Ý thích cô nói lần sau.

"Anh xem, chúng ta không lý do bị lãng phí vài ngày du lịch." Mà ngày nghỉ Hinh Hinh gần kết thúc, bọn họ cực kỳ mau trở về.

"Chờ em nghỉ dài hạn chúng ta lại đi." Minh Ý nói.

Hai người tìm một nhà dân không tệ ngủ, chập tối Minh Ý bao ao tắm suối nước nóng.

Tới Hokkaido khẳng định là muốn tắm suối nước nóng, Hinh Hinh mặc áo tắm, khi cô ra Minh Ý đã ngồi vào trong ao. Cảm giác được xuất hiện của cô, anh lấy ra khăn mặt, lộ ra tươi cười với cô.

" Tới đây." Anh vươn tay với cô.

Hinh Hinh đi qua, trên người còn khoác một tấm khăn lông bước vào trong ao. Nước ao ấm áp tràn qua ngón chân màu trắng, cô muốn chậm rãi ngồi xuống Minh Ý kéo cô một chút.

Cô trọng tâm bất ổn liền ngã trong lòng anh, va chạm không nhẹ, cô vội vàng chống đỡ thân thể hỏi: "Không có việc gì đi? Em không đụng vào anh chứ?"

"Không có." Đôi mắt Minh Ý phiếm ánh sáng, khống chế cô chặt chẽ tại trong lồng ngực mình, "Ngược lại em là muốn va chạm anh."

Hinh Hinh ngay từ đầu không hiểu Minh Ý, chờ hiểu mặt liền đỏ, đẩy ra anh muốn chạy từ trong ngực anh.

Minh Ý làm sao làm cho cô trốn, lấy khăn vấn đầu trên người cô, ôm cô chặt chẽ vào trong ngực. Cô mặc áo ngực màu lam nhạt, trước ngực phình đặt tại ngực anh.

" Đừng nháo, em chỉ muốn ngâm nước." Tay Hinh Hinh để tại trên vai anh, không cho anh dựa vào càng gần.

"Chúng ta cùng nhau ngâm nước, ngâm nước." Minh Ý nói xong, nút chặt môi của cô.

"Sẽ có người tiến vào." Hinh Hinh vùng vẫy nói.

" Sẽ không." Anh hôn cổ cô, "Cái ao này anh bao, không ai có tiến vào."

"..." Hinh Hinh đã biết đến chuyện người đàn ông này phải làm sẽ trở nên không tiết tháo, mất mặt.

Cô mặc bikini, ra ngoài còn cố ý rửa sạch trên người, không muốn anh thấy sẽ có cảm giác xấu. Bộ bikini này vẫn lại là cô cố ý mua, cuối cùng có chút tình thú vợ chồng, cô vẫn lại là tốn tâm tư.

Nhưng ai biết, người đàn ông không nhìn nhiều liền đem hai mảnh vải ném. Hinh Hinh tiếc nuối nhìn quần áo mình yêu thương trôi ở trong nước, còn chưa kịp cảm thán, người đàn ông đã bắt đầu tiến công.

Sau đó Hinh Hinh ghé vào đầu vai anh, Minh Ý ôm cô tựa vào trên bờ nghỉ ngơi.

"Em nói với Hồng Khẩu Hương Tử cái gì, cô tựa hồ cực kỳ thích em." Minh Ý nhẹ vỗ về khuôn mặt cô, hỏi.

" Làm sao mà anh biết cô thích em?" Hinh Hinh hỏi.

"Cô gọi điện thoại cho anh, nhiều lần nhắc tới em, muốn hỏi thăm em." Minh Ý nói.

Hinh Hinh từ từ nhắm hai mắt, cũng không trả lời. Cô nói với Hương Tử những lời này, gần như không nói với người ngoài. Đương nhiên cô tin tưởng Hương Tử sẽ không tùy ý nói.

"Hương Tử còn hỏi, chúng ta khi nào lại đi Osaka, chúng ta vội vàng đi, chưa kịp ăn một bữa cơm, nhất định phải gặp nhau một lần." Minh Ý nói.

" Chờ về sau có duyên rồi nói sau!" Hinh Hinh không có một chút khí lực, thân thể cô mềm giống bông, đôi mắt cũng không chịu nâng.

"Hinh Hinh, hiện tại anh mới biết được, em còn muốn tinh xảo hơn so với trong tưởng tượng của anh." Nói xong người đàn ông lại hôn lên thật sâu.