Editor: Quỳnh Nguyễn
" Vậy mấy cái chị gái Hồng Khẩu tiểu thư lý nên chịu được đối đãi như vậy sao?" Hinh Hinh hỏi lại, "Chiến Dã Ưng, anh cảm thấy được người của anh muốn đương nhiên được tha thứ sao?"
Hinh Hinh nói là chân chính sắc bén, điều này làm cho Chiến Dã Ưng không khỏi nhìn về phía Minh Ý. Thấy Minh Ý vẻ mặt bình tĩnh, cực kỳ chuyên chú nhìn Hinh Hinh, giống như mỗi câu cô nói đều đã cực kỳ đạo lý.
"Tôi có một cái sư huynh là kiểm sát trưởng phụ trách vụ án này, mặc dù hai người chết là bị bị cáo gián tiếp hại chết, nhưng tội danh sẽ chỉ là có kỳ hạn sẽ không là tử hình." Hinh Hinh tiếp tục nói, "Trên thực tế trong thực tiễn tư pháp hình sự quý quốc cơ hồ rất ít chấp hành tử hình, bọn họ còn có thể sống sót tốt, thậm chí có cơ hội lấy lại tự do. Nhưng bởi vì bọn họ, hai nữ hài tử chết đi vĩnh viễn không có cơ hội lại hô hấp một hơi không khí thế giới này."
Chiến Dã Ưng nghe cô nói lời này, giật mình: "Cô muốn để cho người của tôi ngồi vào trên tòa án bị Thẩm Phán phán hình phạt sao?"
"Chẳng lẽ phạm vào tội không nên tiếp thu hình phạt sao?" Mậu Hinh lập tức hỏi lại, "Nếu Chiến Dã tiên sinh phạm vào tội, nếu anh tại Tân Thị, nếu tôi là kiểm sát trưởng, tôi cũng sẽ dùng hết khả năng tôi có kiểm khống anh nhập tội, đây là pháp luật."
"Chỉ sợ cái này rất khó." Chiến Dã Ưng nói.
"Ai biết được? Ý tưởng luôn luôn phải có, nói không chừng thực hiện?" Hinh Hinh thản nhiên nói.
"Ha ha ha!" Chiến Dã Ưng nhìn về phía Minh Ý, "Minh Tang, phu nhân anh thật sự là cái người thú vị."
Minh Ý nói: "Thực ra phu nhân tôi nhắc phương án cái này là cơ hội duy nhất hóa giải mâu thuẫn anh và Hương Tử. Nếu anh đồng ý như vậy, chúng ta cũng có thể cho Hương Tử tiếp thu cái phương án này. Người có tội chịu trừng phạt, theo lý thường phải làm. Chiến Dã, vài năm nay anh cũng muốn tẩy trắng, anh bao che người của anh như vậy, sẽ chỉ làm thuộc hạ anh đều đã có cơ hội trở thành tội phạm, anh vĩnh viễn đừng nghĩ tẩy trắng."
Chiến Dã Ưng ha ha cười: "Minh Tang, tôi biết anh cũng không phải là nhất định có thể nói như vậy."
"Có lẽ gần đèn thì sáng đi!" Minh Ý cười nói, anh thích nhìn đến Hinh Hinh kiên trì và nguyên tắc khi nói đến chuyên ngành, cô như vậy giống như có vòng sáng, anh tự nhiên mà sinh lòng kính trọng.
"Dù sao phương án đã cho anh, chính anh nhìn làm đi!" Hinh Hinh muốn lôi kéo Minh Ý đi, "Nói thật, đây là hành trình tuần trăng mật tôi và chồng, kết quả muốn giải quyết những thứ chuyện hư hỏng này của anh, chúng ta cũng rất chán"
Chiến Dã Ưng cười ha ha, chỉ cảm thấy mình muốn biết vị Minh phu nhân này một lần nữa, thật sự quá có ý rồi.
"Chiến Dã, Hương Tử còn gọi anh một tiếng âu ni tương, anh và cô nên là hiểu biết. Quan hệ các người như vậy, cô muốn xuống tay giết anh liền biết chuyện mấy tên thủ hạ anh làm có bao nhiêu tàn nhẫn. Nếu có một ngày anh thật sự bị cô chém chết, nhất định là anh xứng đáng." Hinh Hinh cực kỳ không thoải mái nói.
"Minh Tang, phu nhân anh rất thú vị." Chiến Dã nghĩ nghĩ, "Tốt, tôi đồng ý đề nghị, chỉ cần Hương Tử đồng ý."
"Chúng ta có thể nói Hương Tử đồng ý, tôi và vợ vì anh làm hóa giải mâu thuẫn cùng Hương Tử, về phần anh nói chuyện hợp tác, các người đến lúc đó bàn lại." Minh Ý một chút không nghĩ muốn nhúng tay về chuyện bọn họ mua bán súng ống đạn dược.
"Nếu chuyện này giải quyết viên mãn, tôi vẫn nợ anh và Minh phu nhân cái đại nhân tình như cũ." Chiến Dã Ưng nói, "Minh Tang, anh thực may mắn, phu nhân anh đáng yêu thú vị như vậy, là cô thuyết phục tôi."