Editor: Quỳnh Nguyễn
Lời này Minh Ý thích, nhéo khuôn mặt cô một phen.
Chiến Dã Ưng cũng rất bề bộn trong sinh nhật, tham gia sinh nhật sẽ đều là nhân vật nổi tiếng xã hội, lúc bọn họ đến Chiến Dã Ưng đang vội vàng, bọn họ đến phòng bên cạnh chờ.
Chỉ chốc lát sau Chiến Dã Ưng tiến vào, vốn là tạ lỗi: "Thật xin lỗi, để cho hai vị đợi lâu."
"Chiến Dã tiên sinh quá khách khí." Minh Ý vội hỏi.
"Tôi giới thiệu mấy người bạn cho anh quen." Chiến Dã Ưng nói với Minh Ý.
Mậu Hinh và Minh Ý cùng nhau, thật đúng là biết mấy cái nhân vật nổi tiếng Nhật Bản, trao đổi danh thiếp.
Chỉ chốc lát sau đến chỗ đọc diễn văn cắt bánh ngọt, Mậu Hinh còn ghé vào lỗ tai anh nói: "Xem như vậy, Chiến Dã tiên sinh tẩy trắng hẳn là tẩy trắng cực kỳ thành công mới đúng nha?"
Minh Ý cười cười, này vừa mới nói xong, liền nghe đến bên ngoài ầm vang một tiếng, sau đó chính là tiếng súng.
Cái tình huống gì? Lại có người nổ súng tại trên sinh nhật Chiến Dã Ưng.
Minh Ý nắm chặt tay Hinh Hinh để cho cô bình tĩnh: "Không có việc gì."
Chiến Dã Ưng cũng là thay đổi sắc mặt, dám quấy rối ở trên tiệc sinh nhật của anh, lá gan những người đó đủ lớn.
Mà sự thực chứng minh, lá gan những người đó không chỉ có lớn mà còn rất có kế hoạch có tổ chức. Lúc tiếng súng vang bên ngoài, sảnh yến hội đột nhiên bốc lên sương dày đặc, sau đó liền vang vài tiếng súng.
"Có người nội ứng ngoại hợp đâm bị thương Chiến Dã Ưng." Minh Ý nói khẽ với cô nói.
Người như vậy, có người ám sát anh lại bình thường rồi.
Hinh Hinh nghe được rất nhiều người dùng tiếng Nhật gọi Chiến Dã tiên sinh, Chiến Dã tiên sinh! Cô còn nghĩ, chẳng lẽ Chiến Dã Ưng thật sự bị người ám sát sao?
"Chúng ta đi." Minh Ý nắm tay cô hướng lối đi nhỏ bên trái đi.
"Chúng ta đi chỗ nào?" Hinh Hinh hỏi, lúc này có thể có thể chạy thoát được sao?
Minh Ý không nói chuyện, tiếng súng liên tiếp, mặc dù Minh Ý không trả lời nói đi chỗ nào, nhưng cô không chút nào do dự đi cùng anh. Nhà cửa nơi này hành lang vừa thấp vừa hẹp, hoàn toàn chỉ có thể hai người thông qua. Bọn họ một đường qua đi cũng chưa gặp được người.
Khi bọn họ đi tới hành lang phía trước, phía trước đột nhiên thoát ra hai người, mặc quần áo màu đen. Thấy bọn họ là khách nhân, lập tức bày ra súng nhắm ngay bọn họ.
Tại bọn họ còn không có ngắm chuẩn, chỉ nghe đến phanh một tiếng, người kia liền theo tiếng đảo ngã, một người khác vừa quay đầu, cũng lập tức ngã xuống.
Có người cứu bọn họ!
Hinh Hinh nhìn đến một người xuất hiện bên phải lối đi nhỏ, là Tô Nhân trước gặp qua tại chỗ Miêu Từ Hành, trong tay cô cầm súng lục màu trắng, thổi họng súng một cái, nở nụ cười với bọn họ.
Làm sao cô có thể ở chỗ này? Trong đầu Hinh Hinh toát ra nghi vấn.
"Theo tôi đi." Tô Nhân dẫn đường ở phía trước cho bọn họ.
"Làm sao cô có thể ở chỗ này?" Hinh Hinh hỏi.
"Ngày hôm qua thấy Chiến Dã Ưng, anh cảm thấy được không thích hợp, vừa lúc Tô Nhân cũng ở Nhật Bản, cho nên mời cô tới giúp một chuyện." Minh Ý giải thích đơn giản.
Tô Nhân cư nhiên sẽ nổ súng, chính xác còn tốt. Quan trọng hơn là, làm sao cô có thể tại lúc bọn họ hưởng tuần trăng mật vừa lúc ở Nhật Bản? Này thật đúng là trùng hợp thần kỳ.