Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 182-1: Làm cô sao có thể ở đây




Editor: Quỳnh Nguyễn

Chiến Dã Ưng trước mắt cùng Minh Nhất Kỳ có ngũ quan tương tự, chỉ là anh không có màu da trắng như Minh Nhất Kỳ, ngũ quan cương nghị lạnh lẽo một chút. Thêm nữa anh mặc ki-mô-nô, để một đầu tóc dài, trên người lộ ra khí chất quý tộc, trên khí chất Minh Nhất Kỳ kém cực xa.

Bình thường nhìn thái độ Minh Nhất Kỳ, nhìn kỹ thấy giữa trán luôn luôn có một dòng tà khí. Nhưng Chiến Dã Ưng trước mắt, biết rõ rành rành anh là cái thân phận gì, nhưng khí chất của anh vẫn lại là không có biện pháp nghĩ anh thành một người đứng đầu tổ chức hắc bang.

Hơn nữa trên đời lại có hai người tương tự như vậy sao?

Cô nhìn Minh Ý, đã thấy Minh Ý một chút không ngoài ý, nói như vậy anh đã sớm gặp qua Chiến Dã Ưng sao?

"Minh tiên sinh, đã lâu không gặp." Chiến Dã Ưng hơi hơi khom người, cực kì hữu lễ, dùng cũng là Trung văn lưu loát.

"Rất lâu không gặp." Minh Ý cũng hơi hơi khom người, "Đây là vợ tôi, Mậu Hinh."

"Minh phu nhân, cô khỏe." Chiến Dã Ưng ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Chiến Dã Ưng để cho quản gia bên người lấy túi sách của cô tới đây, ngữ khí chân thành: "Minh phu nhân, cô kiểm tra xem có thiếu đồ hay không? Vô cùng xin lỗi, cô và Minh tiên sinh tới Tokyo dạo chơi cư nhiên cho các cô gặp được chuyện như vậy, tôi bày tỏ chân thành xin lỗi."

"Ai cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy, Chiến Dã tiên sinh, cảm ơn anh." Hinh Hinh tiếp nhận đồ, cũng không kiểm tra kỹ càng. Chiến Dã Ưng người như vậy giúp bọn họ tìm đồ trở về tự nhiên không có khả năng thiếu cái gì.

" Tôi cũng tìm được người, Minh tiên sinh thấy xử lý thế nào thích hợp?" Chiến Dã Ưng hỏi.

"Chiến Dã tiên sinh nhìn làm đi, không phải việc lớn." Minh Ý nói.

Chiến Dã Ưng lộ ra cười thấu hiểu, liền không lại nói chuyện này.

Bắt đầu bày món ăn tinh mỹ của Nhật Bản, bày bàn là người phụ nữ mặc kimônô, bước nhỏ đi tới, gần như không có tiếng. Cổ áo ki-mô-nô người phụ nữ cư nhiên mở thật lớn, cô cúi đầu liền nhìn đến mảng lớn trước ngực người phụ nữ, chi chít hình xăm.

Tim cô nhảy, ít nhiều hiểu biết người của tổ chức tự nhiên đều xăm. Hinh Hinh ẩn ẩn nhìn đến là một con rắn, người phụ nữ xinh đẹp, cô không khỏi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vải ít trước mặt Minh Ý.

Người phụ nữ Nhật Bản mặt mũi tinh xảo xinh xắn, vài phần xinh đẹp vài phần thanh thuần vài phần quyến rũ, xác thực rất đẹp. Người phụ nữ kia cũng nhìn vài lần Minh Ý, trong lòng Mậu Hinh có vài phần không vui, nhưng ẩn nhẫn không phát.

"Minh tiên sinh và phu nhân là đến Nhật Bản du lịch tuần trăng mật, không bằng do tôi tới thu xếp hành trình hai người, như thế nào?" Chiến Dã Ưng nói.

Hinh Hinh khẽ nâng đầu, không nói chuyện, mà là chờ Minh Ý tới làm quyết định. Ở bên ngoài, cô đương nhiên cấp cho người đàn ông quyền quyết sách.

"Tôi và vợ chỉ là khiêm tốn đi ra ngoài, vốn không tính toán kinh động Chiến Dã tiên sinh, không cần phiền toái rồi." Minh Ý nói.

"Cái này làm sao chính là phiền toái, nếu Minh tiên sinh không ngại mà nói, tôi có thể tự mình làm hướng dẫn du lịch, dẫn đường cho hai vị." Chiến Dã Ưng cười nói.

Minh Ý nghe liền cười nói: "Chiến Dã tiên sinh, tôi và vợ tân hôn, muốn nhiều hưởng thụ một chút thời gian hai người, lòng tốt của anh tôi nhận."

Chiến Dã Ưng nghe anh nói như vậy, lập tức ngầm hiểu, lập tức nói: "Một khi đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng Minh tiên sinh và Minh phu nhân tại Tokyo nhất định phải do tôi tự mình chiêu đãi, để cho tôi tẫn trách nhiệm người địa phương."

"Tôi đây liền cám ơn Chiến Dã tiên sinh rồi." Minh Ý trả lời.

Hinh Hinh tự nhiên sẽ không bày tỏ ý kiến phản đối, chỉ nói: "Chiến Dã tiên sinh, Trung văn của anh nói thực tốt."

Chiến Dã Ưng cười nói: "Cha tôi đặc biệt si mê quốc học và Trung văn, từ nhỏ lỗ tai tôi bị tiêm nhiễm, liền học một chút. Hơn nữa Trung văn bác đại tinh thâm, đáng tìm tòi nghiên cứu."