Editor: Quỳnh Nguyễn
Ai biết Dương Tại Xuân là một cấp trên vô cùng tốt, khi cô xin phép bà nói: "Kết hôn cả đời cũng chỉ có một lần, tuần trăng mật đương nhiên phải hưởng thụ, không cần để lại tiếc nuối. Em đi chơi đi, vụ án trong tay em tôi bảo người khác theo. Về phần vụ án Cổ Dương, lần đầu tiên toà án thẩm vấn là ngày 20 tháng 10, cũng là sau khi em trở về, vẫn kịp.".
Cấp trên cũng đã nói như vậy Mậu Hinh tạm thời yên tâm.
Lúc lên máy bay, cô ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay giấc ngủ của cô vô cùng tốt, ban ngày đi theo con trai và Minh Ý chơi, chơi đùa cũng cực kỳ điên cực kỳ tận hứng, buổi tối lên giường là ngủ. Vì Tiểu Sâm nói muốn ngủ với họ, Minh Ý cũng không làm phiền cô, cô cũng yên tâm, giấc ngủ vô cùng tốt.
Thời gian đi Tokyo là bốn giờ, buổi chiều bọn họ đăng ký, vừa lên máy bay không nói với Minh Ý hai câu cô đã buồn ngủ, ngay cả đồ ăn cũng chưa ăn.
Đợi tới Tokyo đã là tám giờ tối, cô vô cùng đói.
Minh Ý bảo tiếp viên trực tiếp đưa đồ đến khách sạn, dẫn Hinh Hinh đi ăn cơm.
Cơm nước xong, hai người tay nắm tay đi dạo trên đường cái.
Nếu ở Tân Thị, thực sẽ không có cơ hội đi dạo phố như vậy, Tân Thị quá nhiều người quen, Minh Ý và Mậu Hinh cũng hơi nổi tiếng, nhất cử nhất động đều bị người chú ý.
Nhưng mà ở Tokyo, không ai biết ai, bọn họ tự do tự tại hơn.
Minh Ý có thể mua cho cô một phần viên Chương Ngư, hai người anh một viên em một viên ăn xong, khóe miệng quần áo dính dầu mỡ cũng không có vấn đề gì.
Chờ dạo xong trở lại khách sạn đã mười hai giờ tối rồi.
Mậu Hinh vừa về đến liền than trên giường không muốn cử động. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông: "Tối hôm nay em không tắm, anh sẽ ghét bỏ em sao?".
"Sẽ.". Minh Ý buồn cười đứng bên cạnh giường, "Em nhất định phải tắm rửa, nếu em thật sự không còn sức lực, anh có thể giúp.".
"Không cần!". Mậu Hinh lập tức nhảy dựng lên, cô mới không muốn tắm với anh, như vậy quá kỳ quái rồi.
Minh Ý bật cười, nhìn cô mở thùng ra, tìm áo ngủ của mình rồi chui vào phòng tắm.
Tắm xong, Minh Ý vào phòng tắm đi tắm rồi. Cô cực kỳ buồn ngủ, sấy khô tóc xong đôi mắt không mở nổi nữa, không định chờ anh liền nằm úp sấp ngủ thiếp đi trên giường.
Minh Ý quay lại phòng thấy vợ mới cưới của anh ngủ giống tiểu hồ li, một chân ở bên ngoài, lộ ra chân nhỏ đáng yêu, trắng nõn nà thật đáng yêu. Thân thể nằm úp sấp, mặt chôn trong gối khiến anh rất muốn đi tàn phá một phen.
Anh thật sự lo lắng như vậy có thể ngạt thở không? Lo lắng như vậy, Minh Ý nhẹ nhàng chuyển thân thể của cô, cô vẫn chưa tỉnh, ngủ vô cùng say.
Kỳ thật Minh Ý cũng không biết, Mậu Hinh rất lâu cũng chưa ngủ sâu như vậy. Có một đoạn thời gian ở nước ngoài thần kinh cô hơi suy nhược, lúc trời tối đều không ngủ được. Về sau khôi phục thị lực, mình mới từ từ tốt hơn một chút.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô tạm thời vứt đủ loại, tâm đề phòng cũng buông, cô vốn cực kỳ tín nhiệm Minh Ý, cho nên hơi dính giường là có thể ngủ rất say.
Buổi tối Minh Ý vốn có tính toán, phải biết rằng anh là người đàn ông bình thường trưởng thành, Hinh Hinh là người phụ nữ có mị lực mà cực kỳ ngon miệng, anh nếu không có nhu cầu phương diện kia đó là anh không bình thường.
Ở đảo Ngô Chi, Tiểu Sâm theo chân bọn họ cùng nhau, anh không muốn ảnh hưởng không tốt cho con trai, lại nói tuần trăng mật người một nhà ở cùng nhau, con trai muốn ngủ với họ, anh cũng không phản đối.
Cho nên anh chịu đựng, không động vào cô. Mà lúc này chỉ có hai người bọn họ, tình huống khác biệt rồi.
Anh nghĩ như vậy, nằm cạnh cô, tay tự nhiên vươn đến trước ngực cô, nhẹ nhàng xoa hai luồng anh cực yêu.
Hinh Hinh vẫn chưa tỉnh, chỉ không thoải mái nhíu mày, không muốn tỉnh lại.