Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý nghe lời này, cũng buông đũa xuống nói: "Bà nội, không sợ bà chê cười, cháu và Hinh Hinh mới vừa kết hôn, Tiểu Sâm cũng mới vừa trở lại bên cạnh cháu, chúng cháu muốn thể nghiệm sinh hoạt ba người. Bà nội yên tâm, chúng cháu sẽ thường xuyên trở về thăm người cùng ông nội và người nhà, cho dù không ở chung, mọi chuyện đều sẽ không thay đổi.".
Lão phu nhân vốn không phải một người tính tình thích ép buộc, nghe cháu trai nói như vậy, bà tự nhiên cũng hiểu, không cưỡng cầu nữa.
"Được, người trẻ tuổi các cháu cũng phải có sinh hoạt của mình. Nhưng cháu đã đồng ý với bà, cháu sẽ thường xuyên dẫn Hinh Hinh và Tiểu Sâm về nhà thăm bà.". Lão phu nhân vội nói.
"Bà nội, chúng cháu sẽ.". Minh Ý trả lời.
Đề tài này cuối cùng cũng trôi qua, Minh Nhất Hạ đột nhiên đứng dậy nghe điện thoại. Nghe điện thoại mặt cô thay đổi, chờ cô kết thúc điện thoại, khóc lớn lên: "Bà nội, Tiểu Bạch của cháu sắp chết.".
Nghe lời này, Mậu Hinh cũng cảm thấy bất ngờ, chấn kinh nhìn Minh Ý.
Minh Ý vẻ mặt bình tĩnh, không làm gì.
"Sao cháu biết Tiểu Bạch sắp chết?". Lão phu nhân vội hỏi.
"Dù sao cháu cũng biết rồi, vì Tiểu Bạch đã bị đưa đến chợ mua bán chó, đưa đến chợ mua bán chó không phải cách chết không xa sao?". Minh Nhất Hạ nói.
"A Nhất, con đưa Tiểu Bạch đi chợ mua bán chó sao?". Tống Mạn Vân hỏi, "Con biết biết Tiểu Bạch có quan trọng đến mức nào với Tiểu Hạ không, năm đó Đại Bạch bị Mậu Hinh hại chết cô đã thương tâm bệnh nặng một trận. Hiện tại rất không dễ dàng có Tiểu Bạch ở cùng cô, vì sao con muốn đưa Tiểu Bạch đi chợ mua bán chó.".
"Con xác thực sắp xếp người đưa Tiểu Bạch đi chợ mua bán chó.". Minh Ý bình tĩnh trả lời, "Vì trong thân thể Tiểu Bạch có một loại thuốc an thần, loại thuốc này tiêm vào con chó quá nhiều, khiến nó bị luống cuống, thậm chí có tính công kích và đả thương người. Tiểu Bạch là chó khổng lồ, vì tránh cho nó lại làm người bị thương, cho nên chỉ có thể đưa đi chợ mua bán chó.".
"Không thể nào!". Minh Nhất Hạ hoàn toàn không chấp nhận, "Tính cách Tiểu Bạch luôn luôn ôn hòa, nó sẽ không công kích người. Anh cả, anh đón Tiểu Bạch về, em sẽ trông nó, đưa nó đi chợ mua bán chó nó nhất định sẽ chết.".
Mậu Hinh cũng hơi không đành lòng, bản thân Đỗ Cao không có tính công kích, ngày hôm qua sự kiện kia phát sinh quá bất ngờ, cô cho rằng nhất định có nguyên nhân, chỉ cần chữa khỏi Đỗ Cao nó có thể sống tốt, không đến mức phải đưa đến chợ mua bán chó.
Nhưng lúc này cô là vợ Minh Ý, cô nhất định phải nhất trí lập trường với anh, chỉ có thể duy trì trầm mặc.
"Nhất Hạ, em không nên gấp gáp, đưa đến chợ mua bán chó cũng sẽ có bác sĩ dựa vào tình huống của nó tiến hành trị liệu.". Minh Ý hiển nhiên không muốn nói chuyện này nhiều, giọng điệu lãnh đạm.
"Anh cả, anh có thể đừng máu lạnh như vậy hay không, đó là một sinh mệnh. Không được, em muốn đi đón Tiểu Bạch về.". Minh Nhất Hạ nói xong đã muốn ra ngoài.
"Anh đã bảo người ta phân phó chợ, bất kỳ kẻ nào đều không thể đưa Tiểu Bạch đi, em đi cũng không đón được.". Minh Ý trả lời.
Minh Nhất Hạ vừa tức vừa hận, khóc ầm lên.
Có cái gì có thể khiến Minh Nhất Hạ không khống chế được như vậy, chính là chó yêu của cô nha! Năm đó Đại Bạch chết khiến cho cô đặc biệt đau lòng, khi thu dưỡng Tiểu Bạch cô yêu Đại Bạch bao nhiêu đều dành hết cho Tiểu Bạch, hiện tại Tiểu Bạch phải rời khỏi cô, căn bản chính là muốn mạng của cô.
"Tiểu Sâm, con ăn no chưa?". Minh Ý đột nhiên đổi đề tài, nói với Tiểu Sâm.
" Ba Nhất, con ăn no.". Tiểu Sâm ngồi đoan chính, cực kỳ nghiêm túc nói.
Vừa nghe Tiểu Sâm gọi Minh Ý ba ba, mọi người Minh gia thay đổi sắc mặt, đặc biệt Minh Nhất Kỳ, sắc mặt vốn xám tro khó coi giống quỷ.