Editor: Quỳnh Nguyễn
"Đã chín giờ, chú Nhất gọi điện thoại, bảo con không được đánh thức mẹ.". Tiểu Sâm nói.
"Cái gì?". Mậu Hinh kinh hãi ngồi dậy, rất nhiều trí nhớ trào ra, đêm qua cô và Minh Ý như vậy như vậy, rõ ràng cô nói không thể, anh vẫn kiên trì phải làm.
Sau đó, sau đó quần áo của cô!! Cô cúi đầu, trên người mặc áo ngủ, phòng cũng rất sạch sẽ, khăn trải giường cũng không bẩn và ẩm ướt. Vậy là anh dọn dẹp.
"Hinh Hinh, mẹ sao vậy?". Tiểu Sâm đặc biệt khó hiểu với phản ứng của Mậu Hinh.
"Mẹ...Mẹ không sao.". Mậu Hinh xoa mi tâm, sau đó ngẩng đầu nhìn Minh Ý tiến vào, bốn mắt nhìn nhau với anh. Anh mặc áo ngủ đêm qua, tinh thần sảng khoái, nhìn suất khí giống người đàn ông ấm áp.
Nhưng mà đêm qua, đêm qua anh lại như vậy, căn bản chính là một người tâm cơ bại hoại.
Mậu Hinh nghĩ đến đêm qua mình mất mặt như thế, cho nên căn bản không muốn nhìn anh, nói với con trai: "Tiểu Sâm, cầm dép lê của mẹ tới đây.".
"A...!". Tiểu Sâm lập tức định đi lấy dép lê.
Khóe miệng Minh Ý mỉm cười, chậm rãi bước tới, cầm dép lê của cô đặt bên giường, còn ngồi xổm xuống cầm, ngẩng đầu ý bảo cô đi.
Hiện tại trái lại ra vẻ đáng yêu, Mậu Hinh cúi đầu nhìn người đàn ông, thấy đôi mắt anh chứa ý cười và lấy lòng, trong lòng cô vừa mềm mại vừa mất tự nhiên, chân sắp giẫm lên dép lê, Minh Ý đột nhiên cầm mắt cá của cô.
"Anh làm gì vậy?". Mậu Hinh muốn rút chân về.
Minh Ý không nói gì, cầm dép lê nhẹ nhàng xỏ lên chân cô, sau đó lấy ra một chiếc cũng đi vào cho cô.
"Mau đi rửa mặt ăn bữa sáng, lát nữa chúng ta phải về nhà cũ Minh gia một chuyến.". Minh Ý nói.
Vừa nghe trở về Minh gia, Mậu Hinh không quá vui, từ đầu cô không muốn nhìn thấy những người Minh gia này. Nhưng mà hiện tại cũng đã kết hôn với anh, đêm qua còn như vậy như vậy ít nhất hai lần, dù sao cô cũng phải phối hợp một chút.
Lại nói những người Minh gia đó, một mình Minh Ý khẳng định không ứng phó được, mình vẫn phải đi theo mới được.
"Tiểu Sâm cũng đi sao?". Mậu Hinh hỏi.
"Tiểu Sâm, con nguyện ý đến nhà chú Nhất không?". Minh Ý không trả lời, ngược lại hỏi Tiểu Sâm.
"Con nguyện ý nha!". Tiểu Sâm gật đầu, "Con muốn ở cùng với hai người.".
"Chúng ta cùng đi.". Minh Ý nói với cô.
Nếu Tiểu Sâm đã nói muốn đi, cô đương nhiên không phản đối, mình vào phòng tắm đi.
Vào phòng tắm, rửa mặt xong Mậu Hinh lấy quần áo thay.
"Quần áo của em ở đây.". Minh Ý cầm váy liền màu trắng đặt trên giường, khóe miệng còn cố nén cười.
"Anh cười cái gì?". Từ lúc nãy khi anh xuất hiện ở cửa, anh cứ một mực cười, thật là ghê tởm.
"Anh có cười sao?". Minh Ý hỏi, ngược lại khó hiểu.
"Ba Nhất, ba thật sự có cười a...!". Tiểu Sâm bên cạnh nói.
"Ba thật sự có cười?". Minh Ý nhìn Tiểu Sâm, "Vậy nhất định là buổi sáng hôm nay Hinh Hinh quá xinh đẹp.".
"Hinh Hinh vẫn rất đẹp nha, nhưng mà hôm nay Hinh Hinh càng xinh đẹp.". Tiểu Sâm cũng phối hợp nói.
"..." Nghe lời này, Mậu Hinh lại không phản bác được, thực ra cô biết rõ rành rành anh căn bản không phải ý này.
Người đàn ông tư tưởng xấu, về sau về sau nhất định phải đề phòng anh.