Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 174-1: Nội tâm phải rất cường đại (1)




Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhạc Vi đi, Minh Ý vào, khép cửa phòng lại.

"Không cần chào hỏi khách khứa bên ngoài sao?". Mậu Hinh không khỏi hỏi.

Minh Ý không trả lời vấn đề này, chỉ ngồi trước mặt cô, đôi mắt thâm trầm, không nói được một lời.

"Anh làm sao vậy?". Mậu Hinh bị anh nhìn, trong lòng mơ hồ, không rõ chân tướng.

"Chuyện Minh Nhất Kỳ này, sao Diệp Diệu Tư lại giúp? Các em chỉ cần nói với Tạ Tam, anh đều có thể giải quyết, không cần người ngoài làm.". Đây là chuyện Minh gia, anh không hy vọng người ngoài tham gia vào.

"Là Tiểu Nam tìm tới, cô vừa vặn nhìn thấy Diệp Diệu Tư, cho nên mới tìm anh hỗ trợ, em cũng cực kỳ bất ngờ.". Mậu Hinh nói.

"..." Thật sự khéo như vậy sao? Minh Ý luôn luôn không tin vào trùng hợp.

"Nhạc Vi không phải người đàn bà đơn giản, em không nên tin cô.". Sắc mặt Minh Ý hoà hoãn, cầm mu bàn tay cô.

"Em đương nhiên không tin cô, không ai hiểu cô hơn em!". Mậu Hinh nhìn vẻ mặt anh hơi tối tăm, ngồi xuống cầm tay anh: "Em để Tiểu Nam sắp xếp là vì em không muốn chuyện này kinh động quá lớn, Diệp Diệu Tư thật sự là bất ngờ.".

"Anh hiểu, thực ra rất nguy hiểm, nếu em không thể thoát khỏi Nhất Kỳ? Nếu Lâm Văn Hi thật sự muốn giúp đỡ Minh Nhất Kỳ đối phó em? Hinh Hinh, em và anh về sau là vợ chồng, anh hi vọng mặc kệ phát sinh chuyện gì, em đều có thể thương lượng với anh.". Minh Ý trịnh trọng nói.

"Vậy anh cũng sẽ như vậy sao?". Mậu Hinh hỏi.

Minh Ý trước tiên ngớ ra một giây, lập tức nói: "Anh đương nhiên sẽ.".

"Tốt, em đây cũng sẽ.". Mậu Hinh gật đầu.

Minh Ý xoa mặt cô, cúi đầu đi tới gần hôn cô. Mậu Hinh không từ chối, chậm rãi nhắm mắt lại, tay nắm cánh tay anh, bắt đầu đáp lại.

Hôn một hồi lâu Minh Ý mới buông cô ra.

Bên ngoài còn có rất nhiều khách khứa, chú rể và cô dâu cũng không thể biến mất quá lâu, chỉ chốc lát sau Mậu Hinh và Minh Ý đã ra ngoài.

Buổi tối còn có tiệc tối, chẳng qua là thân nhân quen biết và bạn tham gia.

Minh Ý vội vàng chào hỏi thân nhân, bạn bè thân thích, Mậu Hinh vẫn ở bên cạnh anh. Ba giờ chiều anh tiễn Phó Dương.

Phó Dương nhìn hai người Mậu Hinh và Minh Ý, vỗ nhẹ tay bọn họ: "Đã có duyên trở thành vợ chồng thì phải quý trọng lẫn nhau, duy trì lẫn nhau.".

"Chúng ta sẽ.". Minh Ý trịnh trọng gật đầu.

Phó Dương lên xe, Mậu Hinh hỏi anh: "Anh rất quen thuộc với giáo sư Phó sao?".

"Phó Dương là cha của cha nuôi anh cũng là ông nội của anh.". Minh Ý trả lời, "Đương nhiên quen biết.".

Mậu Hinh cực kì chấn kinh, Phó Dương là ông nội Minh Ý? Mà ông còn từng là thầy giáo mình, cô thật không nghĩ tới mình có thể có liên hệ sâu xa với Minh Ý như vậy.

"Cha nuôi mẹ nuôi anh sao chưa tới?". Mậu Hinh hỏi.

"Cha nuôi anh qua đời vào hai mươi năm trước, mẹ nuôi anh thân thể không tốt lắm, tinh thần xảy ra vấn đề, cho nên không tiện tới.". Minh Ý nói, "Nếu em nguyện ý, hôm nào anh dẫn em đi thăm mẹ nuôi.".

"Được.". Mậu Hinh cảm thấy đằng sau nhất định có chuyện gì đó, nhưng cô không tiện hỏi nhiều.

Bốn giờ chiều, Minh Ý nhận được điện thoại, là Tống Mạn Vân gọi tới: "Nhất Kỳ bị đưa vào bệnh viện, bây giờ còn rửa ruột, không chỉ trúng độc cồn, thân thể còn có độc tố không trừ được. A Nhất, con tốt nhất tới đây ngay, chúng ta phải báo cảnh sát.".

"Mẹ, mẹ lại muốn ầm ĩ cái gì?". Minh Ý lạnh giọng nói.

"Con lập tức đến bệnh viện cho mẹ, nếu không phát sinh chuyện gì mẹ không cam đoan. Vợ con là kiểm sát trưởng, nếu tra ra cô có quan hệ gì với hàng cấm, cô nhất định sẽ gặp phiền toái.". Tống Mạn Vân nói xong lập tức cúp điện thoại.

Minh Ý đen mặt, trái tim anh đã căng thẳng đến cực hạn, nghĩ nghĩ liền bảo Tạ Tam trông nom, mình lái xe đi bệnh viện.

Mậu Hinh nhìn Minh Ý vội vội vàng vàng đi, đuổi theo hỏi: "Xảy ra chuyện gì?".

"Minh Nhất Kỳ ở bệnh viện xảy ra chút chuyện.". Minh Ý nói.

"Anh xứng đáng.". Nghĩ đến những âm mưu của anh, bây giờ Mậu Hinh còn cảm thấy được cực kỳ tức giận.

"Anh đi xem trước.." Minh Ý nói xong, hôn một cái tại lên mặt của cô.

"Em đi với anh.". Mậu Hinh lập tức nói, mặc dù cô không gặp chuyện gì, anh không am hiểu công phu miệng lưỡi, thường thường chịu thiệt chịu ủy khuất. Cô đi theo anh mới không bị tức giận.