Editor: Quỳnh Nguyễn
Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trắng bệch, nhận vòng cổ, thấy chữ cái trên vòng cổ sắc mặt biến thành màu xanh, hận không thể lập tức biến mất khỏi hiện trường.
Nghe lời này, tất cả mọi người đều biết là có chuyện gì xảy ra, sắc mặt mọi người cũng khác nhau.
Nhạc Vi nhìn Lâm Văn Hi, ban đầu bọn họ thiết kế kịch bản không phải như thế, nếu thật sự ầm ĩ đến bước này, bây giờ hẳn là Mậu Hinh và Minh Nhất Kỳ ở trong phòng. Mậu Hinh ôm Minh Nhất Kỳ thổ lộ. Giữ lại cái gọi là tín vật định tình. Minh Nhất Kỳ bất đắc dĩ từ chối, Minh Ý mất sạch thể diện, mà không phải ngược lại.
Cô biết, Lâm Văn Hi đã không thể tin tưởng từ lâu rồi, là Minh Nhất Kỳ đánh giá mình quá cao, cho rằng mình làm gì cũng thuận lợi, phụ nữ nào cũng cam tâm tình nguyện bị anh khống chế.
Anh muốn thiết kế tình huống để Minh Ý không chịu nổi, ai biết lại chính mình mất mặt.
"Để anh ở đây đi, hôn lễ bắt đầu rồi.". Minh Ý quay đầu nhìn về phía Phó Dương, "Giáo sư Phó, thật xin lỗi, để ngài chê cười rồi.".
"Không sao cả không sao cả.". Phó Dương nhìn về phía Mậu Hinh, "Tôi nhớ Hinh Hinh trong lớp tôi được rất nhiều nam sinh thích, nhưng mà khi đó Hinh Hinh cũng không thích ai? Sao còn đưa đồ vật gì cho người ta được?".
"Thực ra tôi căn bản chưa từng nhìn thấy vòng cổ này, không biết làm sao có thể xảy ra chuyện được?". Mậu Hinh cười khổ, ý là đứa nhỏ cực kỳ vô tội, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
"Không nói chuyện này nữa, hôn lễ quan trọng, đi cử hành hôn lễ trước.". Mặt Minh Chí Côn cũng đen, thể diện vứt đi được rồi.
Mậu Hinh và Minh Ý nắm chặt tay, hai người nhìn nhau một cái, tràn đầy tình ý. Mậu Hinh yêu ai, đã rõ ràng.
"Ông nội nói rất đúng, hôn lễ quan trọng, trước để Nhất Kỳ nghỉ ngơi ở đây đi.". Minh Ý nói.
Vì thế một đám người từ từ đi ra ngoài.
Ai cũng không muốn nhắc lại chuyện này, sắc mặt Giang Nguyệt Đình xám tro, Minh Nhất Kỳ vẫn còn lăn lộn trên mặt đất, cô không muốn nhìn chút nào.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, tất cả tân khách đều đã đến đầy đủ, ngoại trừ vợ chồng Minh Văn Hiên.
Mặc dù trong lòng Minh Ý không thoải mái, nhưng vẫn nhịn xuống, hôm nay không ai có thể ảnh hưởng đến việc anh kết hôn.
Lúc bắt đầu hành khúc hôn nhân, Mậu Hinh chậm rãi được Dương Tại Xuân dẫn vào theo âm nhạc.
Đằng sau, Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân đang định đi vào, Minh Ý liếc nhìn Tạ Tam một cái. Tạ Tam lập tức gọi người gác cửa, chặn họ ở ngoài.
"Các cậu làm gì vậy? Biết tôi là ai không? Tôi là cha của Minh Ý.". Minh Văn Hiên cực kì tức giận.
"Minh tiên sinh, mời đi lối này.". Mặt Tạ Tam không chút thay đổi, dẫn họ sang một bên.
"Minh Ý thật sự đủ lông đủ cánh rồi, vậy mà dám đối xử với cha mẹ mình như vậy.". Tống Mạn Vân tức giận đến toàn thân phát run, không thể tin được mình lại gặp phải chuyện như vậy.
"Minh phu nhân, nếu bà không đi, tôi đành động thủ.". Người nọ nói.
Cái gì? Động thủ, bọn họ vậy mà đòi động thủ với bà, Minh Ý vậy mà dám để cho người ta động thủ với họ.
"Mời!". Một người trực tiếp giữ tay Tống Mạn Vân, sau đó trực tiếp che miệng Tống Mạn Vân, kéo đi.
Minh Văn Hiên sợ ngây người, không thể tin được tất cả những gì mình vừa thấy. Hai người khác đứng trước mặt họ, mặt không chút thay đổi, nếu ông không động, sẽ lập tức động thủ.
Ông không muốn người ta kéo đi giống vợ đành phải đi theo.
Tạ Tam giải quyết vợ chồng Tống Mạn Vân và Minh Văn Hiên, Mậu Hinh và Minh Ý đã cử hành xong nghi thức.