Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 163-2: Không tiếc hao tổn vì người phụ nữ của mình




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Về sau cũng không ở bên nhau.". Minh Ý nói.

"Vì sao?". Mậu Hinh truy hỏi.

Cô truy hỏi, Minh Ý nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, trong đầu hiện lên bộ dáng cô 17 tuổi chạy đến Thanh Đảo, ngây ngô hồn nhiên như thế. Thực ra anh biết, khi anh thấy cô, anh đã thua trong tay cô.

Khi anh từng thử bắt đầu với một phụ nữ khác, thực ra rất khó, trong lòng anh ẩn giấu viên trân châu, giấu như thế nào cũng không thể che được ánh sáng nở rộ trong tâm anh.

"Thực ra cũng không quan trọng, bởi vì đã lâu rồi, không phải sao?". Minh Ý nói.

Mậu Hinh không hài lòng đáp án này, nhưng cô không phải một người sẽ truy hỏi, nếu anh nói như vậy, cô đành từ bỏ.

"Muộn lắm rồi, có phải anh nên đi ngủ không.". Mậu Hinh đẩy đẩy anh, nói.

Minh Ý coi như không nghe thấy gì, tâm phòng bị của Hinh Hinh quá nặng, muốn để cho cô hoàn toàn bỏ lòng phòng bị thật sự quá khó khăn, anh nói: "Tối mai bọn anh có một tiệc rượu nhỏ, em tham dự với anh, được không?".

"Em không am hiểu xã giao.". Mậu Hinh nói.

"Không phải xã giao, giới thiệu em làm quen với vài người.". Minh Ý, "Lại nói từ khi anh công bố muốn kết hôn cùng em, rất nhiều người đều đã đặc biệt hiếu kỳ về em, muốn gặp em.".

"Em cần đi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác sao?". Mậu Hinh hỏi.

Phụ nữ thích tranh luận, khi cô nói chuyện cánh môi đỏ tươi đáng yêu, Minh Ý phát hiện mình lại muốn hôn cô, nhưng cuối cùng cũng không hôn.

"Bảy giờ tối mai bắt đầu tiệc rượu, anh đi đón em tan tầm, sau đó đi trang điểm làm tóc.". Bây giờ Minh Ý mới thật sự buông cô ra, "Tiểu Sâm cùng đi với chúng ta.".

"..." Anh quyết định thay cô vậy sao? Mậu Hinh còn định phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối.

Quả nhiên ngày tiếp theo vừa đến năm giờ, Minh Ý đã gọi điện thoại. Chờ cô vừa tan tầm đã nhìn thấy anh chờ ngoài cửa, Tiểu Sâm ngồi trong xe.

Rất nhiều người Luật Chính Tư đều biết cô sắp kết hôn với Minh đại thiếu, thấy xe của anh và người của của anh đều không bất ngờ, thỉnh thoảng sẽ nhìn sang với ánh mắt thân mật.

Mậu Hinh ngồi trên xe, Minh Ý nói: "Em đeo trang sức ngày hôm qua mua chưa?".

Sao cô có thể đeo cái kia a? Cô lắc đầu.

"Không sao, anh sẽ bảo Tây Tử đưa một bộ trang sức tới đây cho em.". Minh Ý nói.

"Hiện tại Minh thiếu cực kỳ thích những thứ bề ngoài này sao?". Anh còn tiếp tục như vậy, cô thiệt tình không chịu nổi rồi.

"Không nỡ mua đồ cho người phụ nữ của mình, kiếm tiền có tác dụng gì?". Minh Ý nói.

Phụ nữ của anh? Mậu Hinh còn chưa ý thức được, ngược lại vì lời anh nói mà hơi đỏ mặt lên.

Minh Ý hẹn xong nhà tạo hình, làm tóc cho cô, trang điểm, thay quần áo. Vài người vây xung quanh cô, Minh Ý và Tiểu Sâm chờ bên cạnh.

Tiểu Sâm phát hiện chú Nhất đúng là rất kì quái, nhìn Hinh Hinh trang điểm là chuyện nhàm chán biết bao nhiêu a, vậy mà anh ngồi bên cạnh, chỉ nhìn Hinh Hinh mà giống như cực kỳ vui vẻ.

Mậu Hinh cũng chú ý ánh mắt anh, chỉ có thể giả vờ không biết, cô rất muốn lớn tiếng rống anh, Minh Nhất, anh có thể khống chế hai mắt của mình một chút hay không.

Làn da Mậu Hinh trắng, thích hợp quần áo màu tối. Nhà tạo hình phối một váy ngắn màu lam cho cô, lại đi một đôi giày cao gót gót nhỏ, tóc kéo thẳng, kẹp tóc là cỏ bốn lá màu lam.

Tây Tử cầm trang sức Minh Ý đặt riêng tới đây, một bộ Lam Hải Chi Tâm, Lam Bảo Thạch nhỏ vụn vây quanh trang sức, xa hoa thần bí lại không khoa trương.

"Cái này rất đắt tiền!". Mậu Hinh biết bộ trang sức mình đeo sẽ không rẻ hơn bộ ngày hôm qua, cô đeo lên cảm thấy áp lực thật lớn.

"Anh cảm thấy vừa vặn.". Anh nắm tay cô rời khỏi.