Editor: Quỳnh Nguyễn
Đúng là tiểu hài tử thông minh, tâm tư bản thân mẹ bị bé nhìn thấu, nhưng bé có cần phải trực tiếp như vậy không!
"Được, không nói nữa, đi ngủ nhanh lên.". Mậu Hinh trấn an con trai.
Hôm nay Tiểu Sâm đi dạo một ngày, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, thật sự mệt nhọc, chỉ chốc lát sau đã chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mậu Hinh ngồi bên cạnh con trai, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, tay không tự chủ được sờ sờ chiếc nhẫn. Hồi tưởng cảm giác mười ngón đan xen với anh, ngực tạo nên từng trận sóng gợn.
Nhưng trong đầu cô lập tức hiện lên mặt Tô Nhân, còn có ánh mắt cô ấy nhìn Minh Ý, buồn bực quen thuộc đánh úp lại.
Mặc dù cô và Minh Ý lớn lên cùng nhau, thực ra thời gian bọn họ ở chung vô cùng ít. Đặc biệt sau khi anh mười tám tuổi chạy đi làm lính, thời gian một năm bọn họ gặp mặt sẽ không vượt qua một tháng.
Như thế mười một tháng trong một năm anh đang làm cái gì, gặp người nào? Thực ra cô không biết. Hơn nữa sáu năm mình rời khỏi, anh đã xảy ra chuyện gì, với tuổi này không có khả năng anh chưa từng có tình sử gì, anh và Tô Nhân có phải đã từng bên nhau không.
Nghĩ vậy, rõ ràng cũng không nên để ý, Mậu Hinh phát hiện mình thật sự đặc biệt đặc biệt để ý.
"Em quá sơ suất!". Giọng người đàn ông vang lên sau tai cô.
Mậu Hinh vừa nghe thanh âm quen thuộc, bị dọa đến suýt nhảy dựng lên, Minh Ý nhanh chóng đè cô lại, không để cô gây tiếng động quá lớn.
"Đừng đánh thức Tiểu Sâm, chúng ta ra ngoài.". Minh Ý kéo tay cô ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Em quá không cẩn thận, Hinh Hinh, anh vào mà em cũng không phát hiện.". Trở lại phòng khách, Minh Ý nắm hai vai của cô nói.
"Anh có chìa khóa.". Mậu Hinh nói.
"Em cũng không thể không có một chút cảnh giác nào như vậy.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh đẩy anh ra, giọng điệu cực kỳ gượng gạo: "Anh xuống làm gì? Đã khuya, em muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai vẫn phải đi làm.".
Minh Ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không được tự nhiên, không khỏi tâm tình thật tốt, nói: "Anh chỉ xuống nhìn em, thực ra không định làm gì với em.".
"Ai nói muốn làm gì với anh?". Người đàn ông này còn học được trêu đùa người ta, Mậu Hinh cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng.
"Sao anh đột nhiên ngửi được trên người em có vị chua, tối hôm nay em uống dấm chua sao?". Minh Ý nói xong, tiến đến ngửi ngửi gáy cô.
"Ai uống dấm chua hả?". Mậu Hinh đẩy người đàn ông ra, "Minh Ý, anh không được động tay động chân, chúng ta đã từng nói, kết hôn chẳng qua là hợp đồng hôn nhân, anh phải tuân thủ hứa hẹn.".
Minh Ý bị cô từ chối không hề không vui, ngược lại cười rộ lên.
"Buổi chiều còn cho anh nắm tay, sao đột nhiên biến thành anh động tay động chân rồi.". Minh Ý nói xong nâng cằm cô, "Tiểu Sâm nói Hinh Hinh thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, một lúc quang đãng một lúc lại mưa, làm cho người ta đoán không ra, hiện tại anh hiểu được rồi.".
"Bây giờ ngược lại anh một lòng với Tiểu Sâm rồi.". Mậu Hinh mở tay cô ra.
"Chẳng lẽ anh không thể một lòng với bé sao?". Minh Ý cầm cổ tay cô, trên tay cô còn đeo lắc tay tình nhân anh đưa, anh nhớ lại ngụ ý quản lí kia nói, nụ cười chậm rãi trở nên sâu hơn, "Dấm chua này, chẳng lẽ là ăn dấm chua của Tiểu Sâm.".
Mậu Hinh muốn tránh khỏi tay anh, lại không tránh được, cô hổn hển nói: "Anh nói bậy, em mới không ăn dấm chua của Tiểu Sâm.".
"A..., vậy em ăn dấm chua ai?". Một tay Minh Ý ôm lấy eo cô, tiến đến cạnh tai cô hỏi.
"Em ăn... ". Mậu Hinh thốt ra, còn chưa nói xong đã thấy Minh Ý cười như không cười, mới biết mình trúng phải kế hoạch lớn của anh.