Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh khép lại hồ sơ: "Tôi cũng sẽ cẩn thận nghiên cứu vụ án này, chúng ta giữ liên lạc.".
"Được.". Vương Thiết Thanh muốn nói lại thôi, anh có rất nhiều lời muốn hỏi cô.
"Có chuyện tôi cảm thấy được cần nói với Mậu kiểm một chút.". Vương Thiết Thanh lại nói.
Mậu Hinh nghe vậy, nhìn Vương Thiết Thanh, ý bảo anh tiếp tục nói hết.
"Cha của Cổ Dương tên Cổ Bá, tên tiếng Anh là Khố Bá, ông là chuyên gia kỹ thuật nguồn năng lượng nổi tiếng. Hiện tại đang làm một nghiên cứu phát triển kỹ thuật làm sạch than đá, người hợp tác là Hoàn Vũ.". Vương Thiết Thanh nói."Tôi tra xét hạng mục kia, người lãnh đạo là Minh Ý, mười ngày trước Hoàn Vũ đầu tư gần mười triệu Đô-la vào, đây là hạng mục lớn nhất gần nửa năm nay của Hoàn Vũ.".
Mậu Hinh vừa nghe kỹ thuật làm sạch than đá thì chấn động toàn thân, bởi vì hôm nay Minh Nhất Kỳ cũng nói với cô.
"Vụ án năm đó không thể buộc tội thành công, cũng có chút quan hệ với Khố Bá, hi vọng Mậu kiểm coi trọng điểm này.". Vương Thiết Thanh lại nói.
Mậu Hinh trả lời: "Cảm ơn anh, Vương đội trưởng.".
Gặp Vương đội trưởng xong, Mậu Hinh xử lý xong hai vụ án đã 4 giờ rưỡi, Minh Ý gọi hai cuộc điện thoại cho cô.
"Thực xin lỗi, hôm nay thật sự bận quá, hiện tại em đến.". Cô vội nói.
"Anh ở bên ngoài Luật Chính Tư." Minh Ý nói, "Em ra đi, bây giờ chúng ta đi chọn nhẫn.".
Mậu Hinh vội vàng thu dọn đồ ra ngoài, xe Minh Ý đứng ở đường đối diện, cô vội vàng chạy tới.
"Hinh Hinh, mẹ thật chậm.". Tiểu Sâm ngồi phía sau, chu miệng lên nói với mẹ.
"Thực xin lỗi, không phải mẹ cố ý tới trễ.". Mậu Hinh lên xe sau đó giải thích cho con trai, "Hai người chờ lâu lắm sao?".
"Không lâu lắm, một lát thôi.". Minh Ý nói.
"Thực ra chúng ta không nhất định phải chọn nhẫn, không phải anh đã tặng em một cái sao?". Mậu Hinh nói.
Minh Ý không tiếp lời cô, vì anh đã thông báo công ty đá quý, sẽ không có chuyện hiện tại không đi. Lại nói nhẫn đơn thuần là bình thường mang, mà nhẫn cưới tự nhiên muốn phải trịnh trọng, nhất định phải có kim cương.
Bọn họ đến công ty đá quý, Minh Ý đã thông báo quản lí, toàn bộ cửa hàng sẵn sàng nghênh đón. Lúc họ đến, quản lí tự mình chiêu đãi.
Mậu Hinh biết nhãn hiệu này, công ty đá quý Tây Phương sang quý, Mậu Hinh rất muốn giữ chặt người đàn ông này, kết hôn theo hợp đồng thôi, hoàn toàn không cần thiết chọn trang sức đắt tiền như vậy.
"Minh thiếu, chúng ta chọn nhãn hiệu bình thường là được.". Mậu Hinh nói.
"Hôm nay chỉ tới đo kích cỡ, đừng gấp.". Minh Ý kéo cô đi vào.
Quả nhiên, hôm nay gần như là đo kích cỡ, bao gồm ngón trỏ Mậu Hinh, ngón giữa, cổ tay, gáy, thậm chí lỗ tai và mắt cá chân.
"Vì sao ngay cả chân cũng phải đo?". Mậu Hinh vội hỏi.
"Nếu đến đây, có thể đo đều đo một thể.". Minh Ý nói bên cạnh, anh ngồi trên ghế sofa, chống cằm, mỉm cười nhìn chằm chằm cô.
Mấy nhân viên cửa hàng đá quý vây quanh cô, cô nghĩ cô giống một nàng công chúa. Thực ra cô còn mặc đồng phục màu đen, cho dù cởi áo khoác, bên trong cũng là áo sơmi màu trắng, tay áo còn hơi xắn lên, thật sự không giống công chúa chút nào.
Nhưng Minh Ý nhìn như vậy, lại cảm thấy cực kỳ thư thái, lúc này trong mắt anh Mậu Hinh chính là một tiểu công chúa.
Hai nữ nhân viên cửa hàng đo cho Tiểu Sâm, tiểu tử kia rất phối hợp, mặc dù dì bên cạnh sẽ nhịn không được bóp tay và mặt bé, bé cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn.
Quá trình này cực kỳ ngắn, không tới 20 phút đã xong việc. Mậu Hinh cảm thấy quá lâu. Trên trán cô đều đổ mồ hôi, không phải là bảo cô bày tư thế quá gian nan, mà là ánh mắt Minh Ý thật sự quá mức mãnh liệt, cô thật sự rất muốn che mắt anh để anh không nhìn.