Editor: Quỳnh Nguyễn
Mặt Mậu Hinh cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Cô đánh giá mặt Minh Chí Côn, muốn biết có phải ông đang nói dối hay không. Nhưng mà vẻ mặt ông ung dung như thế, ánh mắt không có một tia lóe ra, tựa hồ không giống nói dối.
Nhưng cô vẫn không tin, vì sao cô không tin a! Cô biết Minh Văn Hiên, từ mười lăm tuổi cô bắt đầu lớn, dáng người lồi lõm, Minh Văn Hiên nhìn mình tựa như ác lang nhìn thấy con mồi.
Cô vì tránh đi Minh Văn Hiên, không biết bao nhiêu vất vả không dễ dàng, thiệt nhiều lần thật sự suýt nữa bị Minh Văn Hiên đắc thủ rồi.
Nếu tối hôm đó thật sự bị Minh Văn Hiên đắc thủ, ông không phải là phản ứng kia, hiện tại nhìn thấy mình cũng không phải phản ứng này.
Minh Chí Côn tiếp tục nói: "Dựa vào tuổi Tiểu Sâm, đứa nhỏ kia hẳn là đứa nhỏ Văn Hiên. Cháu thật sự muốn dẫn theo Tiểu Sâm gả cho Minh Ý, để Tiểu Sâm kêu A Nhất là ba ba?".
Vì sao Mậu Hinh vô số lần không muốn đáp ứng Minh Ý, chính là sợ hãi chuyện đáng sợ như vậy phát sinh. Nhưng mà lúc Minh Chí Côn nói như vậy, cô ngược lại bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
" Ông nội Minh, cháu lặp lại lần nữa, Tiểu Sâm không có quan hệ gì với Minh gia?". Mậu Hinh nói, "Nếu ông cho rằng ông nói với cháu lời đó có thể ngăn cản cháu và Minh Ý kết hôn, vậy ông sai lầm rồi, chúng cháu đều đã đặc biệt xác định muốn kết hôn, ai cũng không ngăn cản được. Đối với cháu mà nói, Tiểu Sâm chỉ là con cháu, chỉ đơn giản như vậy. Nếu bé nguyện ý kêu Minh Ý là ba ba, cháu sẽ không ngăn cản. Nếu bé không muốn, cháu lại càng không miễn cưỡng.".
Minh Chí Côn tương đối chấn kinh nhìn Mậu Hinh, thấy cô cười nhìn mình, biểu tình tràn ngập tự tin, giống như ông nói cho cô Tiểu Sâm là đứa nhỏ Minh Văn Hiên cũng không thể tạo thành đả kích.
Mậu Hinh đứng lên: "Ông nội Minh, cháu là mẹ Tiểu Sâm, bé là đứa nhỏ của ai, cháu rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào, người nào cũng không thể dọa đến cháu. Nếu ông muốn ngăn cản cháu và Minh Ý kết hôn, ông có thể đi tìm anh, bởi vì là anh cầu hôn cháu, cố ý muốn cháu gả cho anh.".
Sắc mặt Minh Chí Côn bắt đầu có chút khó coi, nếu không phải A Nhất kiên trì muốn kết hôn với Mậu Hinh, ông cũng không cần hao tốn khổ tâm tìm cô nói những lời này như vậy.
"Cháu còn có việc phải xử lý, cáo từ trước.". Mậu Hinh chào tạm biệt.
Gặp Minh Chí Côn xong, Mậu Hinh vẫn bị ghê tởm, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Mà lúc này, Giang Nguyệt Đình lại gọi điện thoại cho cô.
Mậu Hinh cũng ghê tởm người phụ nữ này, rất không muốn nghe điện thoại, nhưng sau cùng vẫn nghe.
"Chúng ta gặp mặt có thuận tiện không?". Giang Nguyệt Đình nói.
Mậu Hinh nghĩ nghĩ, đi gặp.
Từ vụ án lần trước, Mậu Hinh vẫn là lần đầu tiên gặp Giang Nguyệt Đình. Cô ta tựa hồ tiều tụy không ít, người cũng cực kỳ trầm, thấy Mậu Hinh còn hơi hơi đứng dậy.
"Muốn ăn gì?". Giang Nguyệt Đình đưa menu cho cô.
Mậu Hinh không tiếp: "Không cần, cô có gì muốn nói thì nói nhanh lên, tôi phải về nhà ăn cơm.".
Giang Nguyệt Đình cũng không thèm để ý, cầm lại menu đưa phục vụ sinh, chọn một salad rau dưa, một món điểm tâm ngọt.
"Hiện tại tin tức lớn nhất Tân Thị chính là cô sắp kết hôn với Minh Ý, có phải tôi nên chúc mừng cô hay không.". Giang Nguyệt Đình cười nói.
"Cảm ơn.". Chúc phúc người nào không thích, mặc kệ có phải thiệt tình hay không, cô thích nghe.
"Kỳ thật tôi không bất ngờ. Năm đó sau sinh nhật Nhất Hạ, dì Tống bảo cô chuyển đến nhà trọ Minh Ý, lúc ấy cô khiến tôi cảm thấy thực ra cô cực kỳ vui.". Giang Nguyệt Đình nói.
Mậu Hinh không nói lời nào, chỉ nhìn Giang Nguyệt Đình để cô tiếp tục nói.
"Sau khi cô đi, Minh Ý đi tìm tôi, biết được chúng tôi thay giác mạc của cô, sắc mặt kia đến nay tôi vẫn khó quên.". Giang Nguyệt Đình cảm thán, "Lúc ấy tôi mới thật sự biết tất cả mọi người hiểu lầm, cô và A Kỳ chỉ là ngụy trang, anh muốn bỏ tôi nên chỉ ngụy trang. Cô và Minh Ý, mới là thật.".