Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em... ". Vai Minh Nhất Sơn vừa bị Tây Tử đá một cước, anh vừa muốn mở miệng liền thấy đau. Đây là anh họ mình, vậy mà nặng tay như vậy.
"Có lẽ anh nên là giao em cho bên ngoài.". Minh Ý nói, "Thuê sát thủ giết người không phải là chuyện đơn giản, càng đừng nói em ám sát một kiểm sát trưởng.".
Minh Nhất Sơn rốt cuộc biết Minh Ý đang nói gì, anh nước mắt ào ào: "Em chỉ muốn cho người phụ nữ kia một bài học thôi.".
"Phái lính đánh thuê giết người, cũng không phải một bài học đơn giản. Vì sao gây sự, người nào đưa ý kiến cho em?". Minh Ý hỏi lại.
Minh Nhất Sơn không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, lập tức kinh hãi.
"Sáng hôm nay hai người lính đánh thuê chết, là thành viên đoàn lính đánh thuê tên là Tử Thần, lấy năng lực của em cũng không giao tiếp với bọn họ được. Ai chỉ đường cho em, Minh Nhất Kỳ sao?". Minh Ý hỏi lại.
Minh Nhất Sơn miệng mở ra, lại nói không nên lời. Mà biểu cảm anh ta như vậy đã cho Minh Ý đáp án.
"Anh đặt vé máy bay đi Mông Ba Tát tối hôm nay cho em, đến bên kia sẽ có người đón em, kềm chế lại đi, có thể còn sống trở về là em mạng lớn!". Minh Ý nói xong, chậm rãi đứng dậy chuẩn bị đi.
"Anh cả!". Minh Nhất Sơn bị hù chết, Châu Phi nơi chim không bay qua như thế, anh mới không muốn đi. Anh về nước, vốn định vào công ty phát huy tài năng.
"Nếu em biểu hiện tốt ở kia, còn có cơ hội trở về, nếu không nghe lời, liền sống bên kia đi.". Minh Ý nói.
"Đừng, đừng!". Minh Nhất Sơn luống cuống, "Là anh Nhất Kỳ, anh Nhất Kỳ nói anh sẽ giúp em, giúp em có cơ hội báo thù. Anh họ, em không muốn đi, không muốn đi...".
Minh Ý cũng dự đoán được, tư liệu cảnh sát bên kia là Hàn Phương chỉ mời Mậu Hinh đến để hối lộ cô, bắt cóc nổ mạnh đều không liên quan đến anh ta. Nhưng Hàn Phương luôn luôn có quan hệ tốt với Minh Nhất Kỳ, khẳng định cũng đã được Minh Nhất Kỳ nhắc nhở.
"Cảnh sát đã tra được thân phận của hai người lính đánh thuê kia, cảnh sát chỉ cần tra được người nhà bọn họ có thể tra được nơi gửi tiền vào tài khoản bọn họ, sớm hay muộn sẽ tra được em. Em định chịu trừng phạt của tư pháp trong nước hay là được tự do ở nước ngoài?". Minh Ý từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Minh Nhất Sơn ngây người, bây giờ không thể về nước.
"Em nhất định phải ở lại trong nước anh cũng không miễn cưỡng em, tự mình nghĩ cho rõ ràng.". Minh Ý nói xong liền đi.
Lên xe, Minh Ý nói: "Tây Tử, cô liên hệ một công ty tổ chức hôn lễ có danh tiếng không tệ, tôi cần chuẩn bị một hôn lễ phong quang mỹ lệ.".
Tây Tử hơi hơi sững sờ: "Lão Đại, ai muốn kết hôn?".
"Tôi.". Minh Ý nói xong, nhắm mắt lại, đương nhiên không muốn bị quấy rầy nữa.
Cái gì, lão Đại muốn kết hôn! Ba người khác trong xe đều chấn kinh há to miệng, không thể tin những gì mình nghe được!