Editor: Quỳnh Nguyễn
Khí thế người đàn ông mạnh mẽ, khống chế cô chặt chẽ, cô chỉ có thể bám vai anh, vô thức đáp lại nụ hôn môi anh. Nhưng lúc này trong lòng cô lại như cỏ nơi hoang vu.
"Em phân tâm.". Minh Ý hôn một lúc lâu, rất không vui nói.
Mậu Hinh mở mắt ra, mặt người đàn ông phóng đại trước mắt cô, cô nói: "Hi vọng sau khi chúng ta kết hôn, anh thực hiện điều khoản đã nói.".
Minh Ý nhìn cô, anh vốn tưởng rằng trong thời gian này giữa bọn họ có chút hy vọng, hoặc cô thích mình. Nếu không, cô sẽ không tiếp nhận nụ hôn của anh như vậy.
Hiện tại cô nói lời này, như một chậu nước lạnh hắt lên đầu anh, nhất thời anh thanh tỉnh.
"Được.". Minh Ý chậm rãi buông cô ra.
"Em mệt mỏi, muốn tắm rửa đi ngủ.". Mậu Hinh nói.
"Ừ, đi thôi.". Điên cuồng trên mặt Minh Ý dần dần khôi phục thành bình tĩnh.
Cô cầm quần áo vào phòng tắm, vẫn nghĩ đến nụ hôn của Minh Ý. Tất cả chuyện của Minh gia không có quan hệ gì với anh, cô không nên lợi dụng anh, hơn nữa anh tốt với mình như thế.
Nhưng lúc này, phương thức duy nhất để cô có thể biết rõ ràng chân tướng năm đó chính là tiến vào Minh gia, mà phương thức tiến vào Minh gia an toàn nhất trực tiếp nhất chính là gả cho anh.
Minh Nhất, thực xin lỗi, nếu có một ngày anh hận em, cũng nên như vậy.
Minh Ý về phòng sách, anh nhận được điện thoại từ Tây Tử, nói có kết quả rồi.
Sau khi Mậu Hinh trở về phòng ngủ, anh ra ngoài, Tây Tử chờ dưới lầu.
"Người đã bắt, lão Đại, anh nói xử trí như thế nào chúng em sẽ xử trí như thế.". Tây Tử nói.
Minh Ý không nói gì, từ từ nhắm hai mắt. Anh còn đang suy nghĩ, tối hôm nay Mậu Hinh đi gặp ai, Ninh Vĩ Trạch đưa cô đi, Ninh Vĩ Trạch nên biết, nhưng anh sẽ không gọi điện thoại đến hỏi Ninh Vĩ Trạch.
Đến một tòa nhà dưới đất, đẩy cửa ra, Tạ Tạ cũng ở bên trong.
"Ám sát Mậu Hinh là Minh Nhất Sơn làm.". Tây Tử nói. Minh Nhất Sơn là con trai nhỏ Minh Văn Thức, vừa mới về nước. Biết bây giờ cha mình ngồi tù, còn chạy đến chỗ Minh Chí Côn ầm ĩ, ép hỏi vì sao lão gia tử không cứu cha mình.
"Đã điều tra ra, sáng hôm nay hai sát thủ kia đều là lính đánh thuê, Minh Nhất Sơn cho bọn họ một số tiền lớn, giết Mậu kiểm, cho bọn họ tiền bạc. Nếu không thành công, phải chết, tiền bạc sẽ đưa người nhà bọn họ.". Tạ Tam nói.
Minh Ý đi vào, Minh Nhất Sơn ngồi trên ghế, miệng cũng bị bịt lại rồi.
Anh ngồi đằng trước, liếc mắt ra hiệu với Tạ Tam.
Tạ Tam nhận được chỉ thị, kéo băng dính ngoài miệng Minh Nhất Sơn, dùng dao cắt dây thừng trên tay và trên chân anh ta.
Minh Nhất Sơn bị ánh sáng mạnh chiếu vào, nhất thời còn chưa mở mắt ra được, khi anh ta thấy là Minh Ý, không khỏi kinh hãi.
"Anh cả!". Minh Nhất Sơn kinh hô một tiếng, "Anh làm gì vậy? Vì sao bắt em tới đây?".
Minh Nhất Sơn muốn đứng lên đi tới, Tạ Tam ấn anh ta trở về.
Thân hình Tạ Tam rất cao, anh chỉ cần dùng một động tác cậu ấm Minh Nhất Sơn căn bản không địch lại anh, ngoan ngoãn ngồi lại.
"Vì sao gây sự?". Minh Ý hỏi.
Minh Nhất Sơn không rõ chân tướng: "Em gây chuyện gì?".
Thực ra Minh Ý thẩm vấn người không có kiên nhẫn, anh nheo mắt, Tây Tử lập tức hiểu được.
Tây Tử tiến lên, đá mấy đá làm Minh Nhất Sơn ngã lăn, cô đi giày cao gót, một cước này đá sang, Minh Nhất Sơn trực tiếp choáng váng.
Minh Nhất Sơn muốn đứng lên, nào biết Tây Tử từng được huấn luyện qua, lại một cước đá sang, anh chật vật không chịu nổi lăn lộn trên mặt đất.
"Minh Ý, anh vậy mà để người ta đánh em như vậy, em là em trai anh...". Nói còn chưa nói, đau đớn kịch liệt khiến anh căn bản không thể nói nên lời.
Đừng nhìn dáng người Tây Tử nóng bỏng, thực ra cô đặc biệt thích đánh nhau, đá người sảng khoái!
Một cước lại một cước đá xuống, không ít nơi của Minh Nhất Sơn bị giày cao gót Tây Tử đá ra máu.
Minh Nhất Sơn đau nói không ra lời, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không nói lên được.
Mặt Minh Ý không chút thay đổi, mãi đến khi Minh Nhất Sơn nằm trên mặt đất, chỉ còn có sức thở dốc. Anh mới bảo Tạ Tam đi đến, kéo người ném về sô pha.
"Nói đi, vì sao gây sự?". Minh Ý hỏi.