Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngực Mậu Hinh căng thẳng, thật sự là chuyện mình sợ hãi nhất sao?
"Kỳ thật cô có một con bài tốt, chính là con trai của cô, nó là em trai Minh Ý và Minh Nhất Kỳ, tứ công tử Minh gia.". Nhạc Vi tiếp tục nói.
"Ngậm miệng!". Mậu Hinh lập tức cắt ngang cô, đây là chuyện cô sợ hãi nhất, cô không cho phép Nhạc Vi nói tiếp.
"Còn có một việc, cô càng thêm không thể tưởng được.". Nhạc Vi thật thưởng thức biểu tình trên mặt Mậu Hinh, quyết định muốn cô thống khổ thêm một chút.
"Cô nói đi.". Mậu Hinh nói.
"Mẹ cô chết do một tay Tống Mạn Vân tạo thành.". Nhạc Vi sâu xa nói.
"..." Ngực Mậu Hinh cứng lại, cô chỉ biết là khả năng cha chết có quan hệ với Minh gia, mà mẹ bị bệnh bạch cầu mà chết.
"Năm đó mẹ cô bị bệnh bạch cầu, kỳ thật cũng không chết sớm như thế, thậm chí có cơ hội sống. Minh Văn Hiên quả thực yêu mẹ cô, phát hiện tủy của cô và mẹ không hợp, đã tích cực tìm cốt tủy thích hợp với mẹ cô. Lúc ấy thực ra đã tìm thấy cốt tủy thích hợp, chuẩn bị giải phẫu, là Tống Mạn Vân cho người quyên tủy kia một số tiền lớn để anh rời khỏi Tân Thị. Hơn nữa cũng động tay chân trên thuốc của mẹ cô, mới khiến bà chết nhanh như vậy.". Nhạc Vi nói.
"Làm sao cô biết được?". Mậu Hinh hỏi.
"Cô quên mẹ tôi là người Tống Mạn Vân tín nhiệm nhất sao? Bà có chuyện gì mà mẹ tôi không biết, mẹ tôi biết đương nhiên tương đương tôi sẽ biết. Nếu cô không tin, có thể đi điều tra, thậm chí tôi còn có tên người quyên tủy, mặc dù hiện tại anh ta đã di cư ra nước ngoài.". Nhạc Vi nói.
Mậu Hinh không nói lời nào một lúc lâu, cô phẫn nộ.
"Cho nên, so với người Minh gia làm đối với cô và mẹ, cô đối phó tôi thực ra không có chút ý nghĩa gì.". Nhạc Vi tiếp tục nói.
"Còn có chuyện gì mà tôi không biết?". Mậu Hinh tiếp tục hỏi.
"Không phải chúng ta hợp tác sao? Có một số việc tôi sẽ từ từ nói cho cô, nhưng mà cô cũng phải đưa ra thành ý hợp tác với tôi. Nếu thành ý của cô giống tối hôm nay, tôi đây phải cẩn thận suy nghĩ ứng phó cô như thế nào, càng đừng nói hợp tác rồi.". Nhạc Vi nói.
Mậu Hinh hơi khó thở, cô nói: "Tôi sẽ chứng thực lời cô nói.".
"Nếu chứng minh được lời tôi nói là thật, cô định làm gì bây giờ?". Nhạc Vi hỏi, "Báo nguy điều tra? Sau đó cô làm kiểm sát trưởng tố cáo buộc tội Tống Mạn Vân. Theo tôi được biết, mẹ cô sớm hài cốt không còn, mà y sĩ trưởng năm đó của mẹ cô qua đời ba năm trước vì ung thư, cô muốn điều tra, chỉ sợ không thể nào tra được gì.".
"Nhạc Vi, cô học được rất nhiều.". Mậu Hinh nói.
"Muốn sinh tồn ở Minh gia, muốn sinh tồn ở Hoàn Vũ, không làm chút bài tập sao được a?". Nhạc Vi nói.
Đúng như vậy, từ nhỏ Nhạc Vi đã thông minh hơn cô, cơ trí hơn cô cho nên cô mới có thể sống tốt ở Minh gia, thậm chí đạt được tín nhiệm của Minh Văn Hiên và Minh Nhất Kỳ, đương nhiên hy sinh của cô mình vĩnh viễn không làm được.
"Tôi nghe nói Minh Ý muốn kết hôn với cô? Không chỉ có như vậy, anh còn làm một bản giám định DNA cho Minh lão gia tử xem, nói con trai của cô là con ruột anh, chỉ vì để lão gia tử đồng ý.". Nhạc Vi nói tiếp.
Minh Ý muốn kết hôn với cô, cô chỉ từng đề cập với Ninh Vĩ Trạch, Ninh Vĩ Trạch nhất định sẽ giữ bí mật. Nhạc Vi làm sao biết được?
"Cô muốn hỏi sao tôi biết được? Bởi vì Minh Chí Côn nói chuyện này với Minh Văn Hiên, tôi là người bên gối Minh Văn Hiên, mỗi một chuyện tôi đều biết.". Nhạc Vi nói.
"Tối hôm đó Minh Ý xuất hiện rồi đi, anh căn bản không có khả năng là ba ba ruột con trai của cô. Vì cưới cô, anh cũng hao hết tâm tư đến ngay cả giả tạo giám định DNA, thật đáng buồn là anh không biết chuyện đã xảy ra tối hôm đó. Nói thật, nếu tôi là cô, tôi sẽ đáp ứng anh. Gả cho Minh Ý, cô muốn tra cái gì đều dễ dàng làm được, muốn trả thù lại càng dễ như trở bàn tay. Nhưng mà để con trai cô gọi Minh Nhất ba ba, cũng là chuyện thú vị.". Nhạc Vi nói xong ha ha cười rộ lên.
Mậu Hinh không muốn nói thêm nữa, trong óc cô hỗn loạn, lập tức đứng dậy: "Tôi sẽ liên hệ cô sau.".
"Chúng ta là đạt thành đồng minh đúng không?". Nhạc Vi vội hỏi.
"Tôi sẽ nói cho cô.". Mậu Hinh nói xong đi ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Minh Ý gọi tới, cô thấy tên anh, nhất thời lòng cuồn cuộn dâng lên, cô không biết phải làm như thế nào. Minh Nhất Minh Nhất, vì sao anh ngốc vậy? Vì sao phải làm chuyện như vậy? Cô căn bản không đáng, không đáng a!
Cô không nghe điện thoại, lên xe Ninh Vĩ Trạch.
"Thế nào rồi? Nói gì với Nhạc Vi?". Ninh Vĩ Trạch hỏi.
"Em muốn anh điều tra một chuyện.". Mậu Hinh nói.
Ninh Vĩ Trạch đương nhiên không nói hai lời đáp ứng, chỉ anh cảm thấy Mậu Hinh có chút không bình thường, vẻ mặt trắng bệch dọa người.
"Hinh Hinh, muốn anh đưa em về nhà không?". Ninh Vĩ Trạch hỏi.
Mậu Hinh đang định trả lời, Minh Ý điện thoại tới, cô nhìn điện thoại thật lâu, sau đó ấn nghe, cô nghe được từng chữ từng chữ mình nói ra: "Anh đã nói, chúng ta kết hôn còn hiệu lực không? Nếu còn hiệu lực, đáp án của em là đồng ý, chúng ta kết hôn!".