Editor: Quỳnh Nguyễn
"Đắc tội tôi cô được lợi gì?". Nhạc Vi hỏi.
"Không phải cô nói chỉ có cô đùa bỡn tôi sao? Hiện tại tôi để cô nếm thử mùi vị bị người đùa bỡn trong tay!". Mậu Hinh nói thật.
Nhạc Vi nghe lời này, tức đến toàn thân phát run, lập tức nghĩ đến nhất định là Mậu Hinh ở dưới lầu, nếu không thì cô sẽ không gọi điện vào thời gian vừa vặn như vậy.
"Cô ở dưới lầu, Mậu Hinh, cô có dám đi lên không?". Nhạc Vi hỏi.
"Cho cô 10 phút thu dọn xong, tôi sẽ đi lên.". Mậu Hinh nói.
Kết thúc điện thoại, Ninh Vĩ Trạch không khỏi lo lắng nhìn cô: "Em thật sự muốn đi lên.".
"Có một số việc cô biết đáp án, em không thể tiếp tục trốn tránh.". Mậu Hinh nói.
"Anh chờ em bên dưới, nửa giờ nữa em không xuống anh sẽ xông lên.". Ninh Vĩ Trạch nói.
"Yên tâm đi, em biết Nhạc Vi hai mươi năm, cô sẽ không làm gì em.". Mậu Hinh nói như vậy, cô ta cũng có thể làm gì mình?
Mười phút sau, Mậu Hinh ấn chuông cửa nhà Nhạc Vi.
Nhạc Vi mở cửa cho cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều chán ghét đối phương, nhưng đều giả bộ tươi cười, lửa trong mắt bắn ra bốn phía, nếu có súng chắc sẽ bắn đối phương thành vô số lỗ thủng.
"Mậu Hinh, cô nên biết tôi không phải người dễ trêu chọc.". Nhạc Vi nói.
"Cô cũng biết tôi cũng không phải người dễ trêu chọc.". Sao Mậu Hinh có thể bị cô dọa.
"Sao cô làm vậy? Hãm hại tôi cô được lợi gì?". Nhạc Vi hỏi.
"Kỳ thật tôi cũng muốn hỏi cô một chút, qua lại vô số lần, hãm hại tôi cô có lợi ích gì? A..., cô theo Minh Nhất Kỳ, nghe theo lời anh ta phải không? Anh nói gì thì cô làm cái đó?". Mậu Hinh nói.
"..." Nhạc Vi không nói gì, đời này cô thua vì Minh Nhất Kỳ, biết rõ rành rành anh là người đàn ông cặn bã, biết rõ rành rành anh không cho mình tương lai gì, nhưng cô vẫn không thoát thân được.
"Nhưng sau tối hôm nay, Minh Văn Hiên sẽ không coi trọng cô như trước kia, một khi mất đi sự tín nhiệm và bảo vệ của Minh Văn Hiên, Tống Mạn Vân đối phó cô dễ như trở bàn tay. Cô hiểu Minh Nhất Kỳ, nếu cô không có giá trị lợi dụng với anh, anh sẽ vứt cô. Giống Viên Ninh Ninh, giống Lâm Văn Hi.". Mậu Hinh nói.
Nhạc Vi đương nhiên nghĩ đến, cho nên mấy năm nay cô cố gắng như thế, chính là vì để Minh Nhất Kỳ biết mình có giá trị. Nhưng toàn bộ khổ tâm kinh doanh của cô, bị Mậu Hinh phá hủy.
"Cô làm như vậy, vì trả thù tôi?". Nhạc Vi hỏi.
Mậu Hinh lắc đầu.
"Vậy vì sao?". Nhạc Vi hỏi.
"Trên tiệc cưới Minh Nhất Kỳ, cô từng nói muốn hợp tác với tôi, còn nhớ không?".
Nhạc Vi giật mình: "Cô biến tôi thành như vậy, chúng ta còn có thể hợp tác sao?".
"Đương nhiên có thể.". Mậu Hinh cười, "Trước có Minh Nhất Kỳ sau có Minh Văn Hiên, cô hợp tác với tôi, tôi sẽ lo lắng cô là quân cờ Minh Nhất Kỳ sai khiến tiếp cận tôi. Bây giờ hợp tác thì không giống, cô muốn sinh tồn tốt ở Hoàn Vũ thì hợp tác với tôi, tôi đương nhiên có thể yên tâm cô một chút.".
Nhạc Vi ha ha cười: "Mậu Hinh, tôi xem nhẹ cô.".
"Cảm ơn cô nói những lời này, có chuyện tôi muốn cô cho tôi đáp án.". Mậu Hinh tiếp tục nói, "Nếu đáp án của cô để tôi hài lòng, tôi bảo đảm cô hợp tác với tôi sẽ nhận được ưu đãi.".
"Cô muốn biết tối sinh nhật Minh Nhất Hạ phát sinh chuyện gì?". Nhạc Vi dường như tìm thấy chỗ đau của Mậu Hinh, hơi đắc ý nở nụ cười, "Tôi cũng không ngại nói cho cô, tối hôm đó mục đích Minh nhị thiếu chính là đưa cô lên giường Minh Văn Hiên.".
Mặt Mậu Hinh biến đổi, nắm chặt quả đấm trong lòng bàn tay: "Tiếp tục.".
"Sự kiện kia Giang Nguyệt Đình cũng có phần, mỗi ngày cô và Minh Nhất Kỳ ra vào một đôi, cô ta coi cô như đại địch. Mà tất cả mọi người nhìn được, Minh Văn Hiên nhìn trúng cô, đưa cô cho ông không phải chuyện biết thời biết thế sao?".
"Về sau phát sinh chuyện gì?". Mậu Hinh hỏi.
Nhạc Vi cười lóe ra ác ý và đắc ý: "Về sau phát sinh chuyện gì, không phải cô rõ ràng nhất sao?".