Editor: Quỳnh Nguyễn
Thấy Mậu Hinh ở văn phòng Minh Ý, Minh Văn Hiên vốn chấn kinh, lại vẫn cười: "Hinh Hinh, thì ra cháu cũng ở đây!".
"Đúng, cháu cũng ở đây.". Mậu Hinh mỉm cười đáp lại.
"Cháu cũng ở đây, chú không quấy rầy nữa.". Minh Văn Hiên nhất định phải duy trì phong độ trước mặt Mậu Hinh, sẽ không thất thố.
Minh Văn Hiên đi, Mậu Hinh nói với anh: "Anh thấy chưa, ở bên em anh sẽ có bao nhiêu phiền toái.".
"Con người anh không sợ nhất chính là phiền toái.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh vốn muốn nói gì đó, nghe di động vang, cô cầm điện thoại ra xem. Là Minh Nhất Hạ gửi tin nhắn tới, nói cô ở quán cà phê dưới lầu chờ cô.
Minh Nhất Hạ trong mắt Mậu Hinh là người phụ nữ ngu xuẩn, Minh gia có mẹ con Minh Nhất Kỳ Tống Mạn Vân thông minh lanh lợi, có cha con dối trá như Minh Chí Côn Minh Văn Hiên, cũng có người làm chuyện ngu ngốc như Minh Nhất Hạ.
Cô và Minh Nhất Hạ lớn lên cùng nhau, từ nhỏ không hợp, từ nhỏ đối chọi gay gắt. Nhưng Mậu Hinh nói không có một chút tình cảm gì với cô gái này, cũng không chính xác.
"Ai gửi tin nhắn?". Minh Ý hỏi.
"Minh Nhất Hạ, em xuống một lát.". Mậu Hinh nói.
"Không cần để ý cô.". Minh Ý không muốn cô xuống, sợ cô lại thiệt thòi.
"Anh yên tâm đi, vừa rồi là không ngờ tới cô sẽ nổi điên, lần này em sẽ đề phòng cô.". Mậu Hinh cười cười kéo tay anh ra rồi ra ngoài.
Cô xuống dưới lầu, thấy Minh Nhất Hạ đeo kính râm ngồi trong một góc quán cà phê, cổ tay tay trái buộc lụa mỏng màu trắng, bộ dáng người sống chớ lại gần.
Mậu Hinh ngồi đối diện cô, gọi một ly trà hoa.
"Cô tìm tôi làm gì?". Mậu Hinh hỏi.
"Cô bảo anh tôi một câu, anh đầu tư bộ phim 《 tòa sơn điêu 》, tôi muốn diễn nữ chính.". Minh Nhất Hạ đẩy đẩy kính mắt, giọng ra lệnh.
Mậu Hinh nghe xong liền cười: "Chuyện này cô tự mình nói với anh không phải càng tốt hơn sao? Tôi không hiểu công việc của anh, không thể đưa ra bất kỳ ý kiến gì.".
"Mậu Hinh, cô đừng đắc ý, cô không phải không thấy, anh căn bản không nghe tôi. Cô nhất định phải giúp tôi, đây là cô nợ tôi.". Minh Nhất Hạ nói.
"Tôi nợ cô?". Mậu Hinh cảm thấy được đây là chuyện cười hay nhất trên đời này. Cô nghiêm mặt: "Tôi không nợ cô!".
"Đại Bạch là cô hại chết, còn có vết thương ở đây của tôi, cả đời tôi vĩnh viễn sẽ không quên.". Minh Nhất Hạ kéo tóc ra nói.
"Vết thương của cô không quan hệ gì với tôi.". Mậu Hinh nói, "Về phần Đại Bạch chết, cũng không có quan hệ với tôi, đương nhiên tin hay không tùy cô. Thực ra cô có nghĩ tới có lẽ Đại Bạch căn bản chính là người cô tín nhiệm nhất giết chết hay không.".
"Cô có ý gì?". Minh Nhất Hạ biến sắc.
"Cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới sẽ hại chết Đại Bạch, nếu cô thật sự muốn biết chân tướng, tám giờ tối hôm nay cô có thể đến nhà trọ Nhạc Vi, có lẽ cô sẽ tìm được đáp án.".
"Cô có ý gì?". Minh Nhất Hạ hỏi lần nữa.
"Cô đi sẽ biết là có ý gì?". Cô nói xong chậm rãi đứng dậy, "Về phần cô muốn tôi giúp đỡ, tôi thật sự không giúp được. Chỉ bằng cô để lại dấu vết trên mặt tôi, cho dù tôi có thể giúp đỡ cũng không muốn giúp đỡ.".
Minh Nhất Hạ tức điên, cầm lấy cà phê muốn hắt về phía Mậu Hinh. Lần này Mậu Hinh đề phòng, thân thể hơi nghiêng đi, ly cà phê kia hắt lên người nữ sinh ngồi bên cạnh.
Người phụ nữ kia quát to một tiếng, căm tức nhìn Minh Nhất Hạ, có lẽ nhận ra cô là đại minh tinh, sửng sốt mất một lúc.
"Người hắt cà phê không phải như thế, Nhất Hạ.". Mậu Hinh nói xong, cầm lấy ly cà phê của mình đổ xuống đầu Minh Nhất Hạ, “Đây mới là hắt cà phê chân chính.".