Editor: Quỳnh Nguyễn
“Nhất Hạ, không được càn quấy. Tạ Tạ, cô đưa tam tiểu thư xuống lầu.". Minh Ý đi tới, không cần Mậu Hinh trả lời đã nói.
Minh Nhất Hạ quay đầu nhìn anh trai ruột mình, trong hốc mắt lộ ra chút nước mắt: "Em thật sự nghi ngờ, anh căn bản không phải anh em!".
"..." Minh Ý hiển nhiên không phải người sẽ cãi nhau với cô.
"Nhất Hạ, dừng ở đây, em về đi.". Minh Ý không phải Minh Văn Hiên và Minh Nhất Kỳ, chuyện gì cũng dung túng em gái này, ở trước mặt anh tuyệt không cho phép Nhất Hạ càn quấy.
Minh Nhất Hạ tức đến toàn thân phát run, đặc biệt còn có Mậu Hinh ở đây, khi tất cả người còn chưa kịp phản ứng, cô vọt tới trước mặt Mậu Hinh vung lên một bạt tai.
"Bốp!". Mậu Hinh cũng u mê, không nghĩ tới Nhất Hạ sẽ có khí thế sét đánh không kịp bưng tai tát mình một cái.
Nhưng ngay sau đó Minh Ý một tay nắm chặt cổ tay Minh Nhất Hạ, sắc mặt đen dọa người.
"Em điên rồi!". Minh Ý xiết chặt cổ tay cô ta, dường như muốn bóp nát cổ tay cô ta.
"Minh tam tiểu thư, xin hỏi tôi làm gì mà khiến cô động thủ.". Mậu Hinh chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, lửa giận cũng dũng mãnh dâng lên, đưa tay cũng là một bạt tai.
Cái tát này còn vang hơn, Minh Nhất Hạ u mê, Minh Ý cũng sửng sốt mất một lúc, Tạ Tạ bên cạnh lại càng trợn mắt há hốc miệng.
"Mậu Hinh, cô dám đánh tôi! Nếu không có cô, anh tôi sẽ không không giúp tôi, cô vừa xuất hiện, khiến gia đình tôi không có ngày lành.". Minh Nhất Hạ hung tợn nói, một tay kia ôm mặt.
Minh Ý vừa nghe lời này, siết chặt tay giữ lấy em gái, lúc này Minh Nhất Hạ đau đến kêu oa oa, chỉ cảm thấy tay mình sắp gãy rồi.
"Anh, anh buông tay, anh làm đau em rồi. Bây giờ Mậu Hinh đánh em, anh vậy mà giúp người ngoài bắt nạt em!". Minh Nhất Hạ kêu to.
"Em cũng biết đau sao? Lúc em đánh người khác sao không biết người khác cũng đau. Còn có em nên rõ ràng, Mậu Hinh không phải người ngoài.". Minh Ý nói.
Cái gì không phải người ngoài? Mậu Hinh rõ ràng là người ngoài. Minh Nhất Hạ nhớ lại vừa rồi mình cầu xin anh như thế, hiện tại anh vì Mậu Hinh đối xử với mình như vậy, lúc này lòng tan nát, nói: "Em là em gái ruột của anh, rõ ràng là công ty mình đầu tư quay phim, anh để người khác làm diễn viên chính cũng không chịu để em làm, rốt cuộc anh có phải người Minh gia hay không!".
Rốt cuộc anh có phải người Minh gia hay không?
Minh Nhất thật sự nở nụ cười, lời này rất có ý tứ. Khi anh vừa ngừng dùng sức, Minh Nhất Hạ chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp gãy nát rồi, đau đến mức thân thể cũng không đứng vững, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
"Em nghe đây, Nhất Hạ. Nếu em còn dám đến công ty quấy rối, lại tìm Mậu Hinh gây phiền toái, không chỉ có công ty điện ảnh không cần em, ngay cả điện ảnh bên ngoài cũng không cần em, anh nói được làm được.". Minh Ý nói xong, bỏ tay cô ra.
Thân thể Nhất Hạ không ổn định, ngã xuống đất. Vì nước mắt, trang điểm trên mặt cô cũng trôi, vẻ mặt ai oán, khuôn mặt vốn xinh đẹp nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cô quay đầu nhìn Mậu Hinh, bộ dáng mình chật vật như vậy, thương cảm như vậy ở trước mặt Mậu Hinh khiến cô cảm thấy mình chịu nhục nhã vô cùng lớn.
"Tôi sẽ không quên hôm nay.". Minh Nhất Hạ chậm rãi đứng dậy, thấy nơi Minh Ý vừa nắm đã xanh tím thành một khoảng, giờ khắc này cô cảm thấy tay mình chỉ cần hơi động đậy liền đau tê tâm liệt phế.
"Em tốt nhất không được quên, bởi vì chỉ có như vậy, em mới nhớ rõ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm!". Minh Ý nói.
Mậu Hinh vốn cảm thấy mặt cực kỳ đau, nhìn Minh Nhất Hạ như vậy, Minh Ý đã dạy dỗ cô ta quá tốt rồi, căn bản không cần cô phải làm thêm gì nữa.
"Cảm ơn, lấy viên đá vào đây.". Minh Ý nói xong, ôm Mậu Hinh vào văn phòng mình, không liếc đến Minh Nhất Hạ một cái.
Minh Nhất Hạ oán hận nhìn Mậu Hinh, cô khó hiểu Mậu Hinh bò lên anh cả mình như thế nào, nhưng mặc kệ ra sao, cô tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ này đẹp mặt.
Nếu không có Mậu Hinh, cô cũng sẽ không chịu nhục nhã như vậy, cô nhất định sẽ không bỏ qua người phụ nữ này.