Editor: Quỳnh Nguyễn
Hàn Phương sửng sốt, ngược lại cười ha ha, chỉ cảm thấy đứa nhỏ trước mắt thật là cực kỳ đáng yêu.
" Nhưng mà chú Hàn, cháu cảm thấy chúng ta phải đổi chỗ chơi chứ ạ?". Vẻ mặt khờ dại đề nghị.
"Vì sao?". Hàn Phương hỏi.
"Bởi vì chú Nhất nói, cháu là trẻ em, luôn phải chú ý an toàn nên cho cháu mang một chiếc đồng hồ có gps định vị, sau đó cháu chỉ cần gọi điện cho chú ấy, có lẽ lúc này chú ấy đã ở bên ngoài rồi!". Tiểu Sâm nói.
Tiểu Sâm vừa nói ra, sắc mặt Hàn Phương thay đổi, liếc mắt ra hiệu với Hàn Chân, Hàn Chân liền phái người ra ngoài xem.
Mậu Hinh ngoài ý muốn, cô cũng không biết Minh Ý còn đưa Tiểu Sâm gps định vị, thậm chí ở trên đường còn gửi tin tức cho Minh Ý.
Tình huống này Hàn Phương đương nhiên sẽ nhìn chằm chằm cô, ai có thể phòng bị một đứa nhỏ năm tuổi, người nào nghĩ một đứa nhỏ có nhiều quỷ kế như vậy.
" Nếu cháu là chú, hiện tại đưa chúng ta rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn...!". Tay Tiểu Sâm để ở sau người, có lòng tốt đề nghị.
"Mậu kiểm sát trưởng, đây thật là con trai của cô?". Hàn Phương chưa từng gặp đứa nhỏ cơ trí như vậy, quá đủ khiến anh kinh hoàng rồi.
"Không sai.". Mậu Hinh trả lời.
Hàn Phương vốn vẫn muốn nói chuyện, kết quả điện thoại vang, anh tiếp điện thoại liền nói: "Mậu kiểm, kỳ thật tôi mời cô tới đây hoàn toàn không có ác ý, chỉ muốn cho cô biết cho dù Vương Cường Đông thật sự giết người, xét theo tình anh ta vẫn có khả năng được khoan thứ, hi vọng cô không bị chứng cứ mặt ngoài ảnh hưởng phán quyết.".
"Cảm ơn tư liệu của anh, nếu có tác dụng, tôi sẽ tiếp thu.". Mậu Hinh nói xong, tiếp nhận túi hồ sơ, "Hi vọng vụ nổ mạnh cầu Tân Giang Đại không có quan hệ gì với anh, Hàn tiên sinh, tôi cực kỳ không hy vọng có một ngày anh ngồi ở trên ghế bị cáo để tôi luận tội anh.".
" Vụ nổ mạnh chỉ là trùng hợp mà thôi.". Hàn Phương vẫn mỉm cười đáp lại.
Trùng hợp mới là lạ. Mậu Hinh không tin tưởng.
" A Chân, đưa Mậu kiểm sát trưởng và bạn nhỏ đi.". Hàn Phương hạ lệnh.
"Cái này vẫn là cho chúng ta hả!". Tiểu Sâm ôm valy hỏi.
"Tiểu Sâm, cái này không thể nhận.". Mậu Hinh bắt con trai để lại.
"Hinh Hinh, chú Hàn là tặng cho con, đúng không?". Tiểu Sâm lưu luyến ôm chặt.
"Không sai, là tặng cho cháu.". Hàn Chân trả lời.
Đây là nguyên tắc, theo lý Tiểu Sâm không phải không hiểu chuyện, lần này lại kiên trì muốn valy tiền này, cô lại cảm thấy nên nghe con trai, ma xui quỷ khiến thế nào lại không kiên trì nữa.
Hàn Chân gật gật đầu, dẫn Tiểu Sâm và Mậu Hinh ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Hàn Chân đã nói: "Thật có lỗi, Mậu kiểm, chúng ta còn nhiều việc gấp, chỉ sợ không thể tiễn."
"Không cần, chúng tôi có thể tự đi.". Mậu Hinh nắm tay Tiểu Sâm nói.
Mậu Hinh mang theo Tiểu Sâm đi gọi xe, vừa mới ra tới cửa Hàn Chân trả di động lại cho cô, Mậu Hinh lập tức gọi điện cho Dương Tại Xuân, nói mình không có việc gì.
"Chuyện này phải nghiêm trị.". Dương Tại Xuân đặc biệt phẫn nộ với chuyện này, bắt cóc kiểm sát trưởng căn bản chính là khiêu chiến tư pháp.
"Dương kiểm, có phải nên điều tra rõ ràng Hàn Phương là người ra sao, người nào cho anh ta lá gan to như vậy?". Mậu Hinh nói.
"Em nói có lý, hiện tại em ở đâu, tôi điều xe đi đón em.". Dương Tại Xuân hỏi.
" Em ở...." Mậu Hinh liền đi xem cột mốc đường, còn chưa khôi phục tinh thần đã thấy một chiếc xe từ phía sau xông tới, muốn xông về phía cô.
Cô ôm con trai trốn qua, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, cô tránh quá vội nên ôm Tiểu Sâm ngã trên đất.
"Lại tới đây rồi!!". Tiểu Sâm vội vàng nói, "Chiếc xe kia cố ý muốn tông chúng ta!"