Editor: Quỳnh Nguyễn
"Mậu kiểm, không lo lắng cô không thể ra ngoài nữa sao?". Hàn Phương nói.
"Hàn tiên sinh cũng là người làm ăn, sẽ không buôn bán lỗ vốn.". Mậu Hinh trả lời, "Cho dù hôm nay tôi ra không được, vụ án Vương Cường Đông cũng sẽ có kiểm sát trưởng khác phụ trách, nếu Hàn tiên sinh cho rằng bắt cóc kiểm sát trưởng có thể giải quyết vấn đề mà nói, chỉ sợ bắt cóc không có lợi.".
Hàn Phương khẽ cười một tiếng: "Cô nói có lý, kỳ thật là nơi này của tôi có chút tư liệu, tôi nghĩ có lẽ có thể trợ giúp cho Mậu kiểm.".
Mậu Hinh không có lập tức nhận tư liệu, chỉ nói: "Hàn tiên sinh nếu muốn gửi tư liệu cho tôi, tin tức địa chỉ của tôi đểu công khai, trực tiếp kí gửi đến Viện kiểm sát là được, cần gì phải hao tốn khổ tâm mời tôi đến tận đây, đưa tận tay.".
"Mậu kiểm thật sự là người thông minh.". Hàn Phương nhẹ cười, "Nơi này có một valy đưa cho Mậu kiểm, nếu Vương Cường Đông có thể được phóng thích, tôi lại cho cô hai valy. Nếu hoãn thi hành hình phạt, lại thêm một chiếc.".
"Xem ra quan hệ Hàn tiên sinh và Vương Cường Đông không phải qua loa.". Mậu Hinh nhìn Hàn Phương bảo Hàn Chân mở vali bên cạnh ra, bên trong là tiền mặt mới cứng.
"Anh ta là anh em của tôi, chúng tôi có thành tựu hiện tại cũng thiệt thòi anh ấy.Xét trên hiểu biết của tôi với anh, anh sẽ không mạo muội ra tay với một phụ nữ, thậm chí giết người.". Hàn Phương nói.
"Vương Cường Đông có phạm tội hay không do toà án phán quyết. Về phần anh cho tôi thứ này, nếu tôi từ chối thì sao?". Mậu Hinh căn bản không nhìn tới những đồng tiền này, mặt không chút thay đổi nói.
"Chờ một chút!". Tiểu Sâm đột nhiên vung cánh tay mập mạp lên.
"Tiểu Sâm, người lớn nói chuyện không được xen miệng vào.". Mậu Hinh nói với con trai.
"Bạn nhỏ này nhìn thật thú vị, cháu muốn nói gì?". Hàn Phương nhìn Tiểu Sâm hỏi.
"Chú, valy tiền này là đưa mẹ cháu..., mặc kệ chú Vương kia có bị phán có tội hay không, đều đã tặng?". Tiểu Sâm hỏi.
" Đúng.". Chỉ cần Mậu Hinh nhận tiền, sẽ không sợ về sau cô không nghe mình nói.
"Hinh Hinh, không nhận rất uổng phí!". Tiểu Sâm nhìn valy tiền kia, "Có thể mua rất nhiều súng mô hình đó!"
"..." Tiểu tử xấu xa, từ khi nào lại có tầm mắt nông cạn như vậy rồi.
"Vẫn là bạn nhỏ này thông minh, đúng, tiền này là tặng cho cháu.". Hàn Phương cười nói.
"Tiểu Sâm!". Mậu Hinh làm sao có thể để cho con trai thu khoản tiền này, thu khoản tiền này, tương đương với việc cô bị Hàn Phương nắm đằng chuôi, cô chẳng muốn bị kẻ khác thao túng.
"Hinh Hinh, khi có tiền phải lấy!". Tiểu Sâm nói xong, chạy qua ôm valy tiền qua.
"Tôi có thể lý giải Mậu kiểm đây đang suy xét đề nghị của tôi hay không?". Lần này Hàn Phương nhìn Mậu Hinh hỏi.
"Ừ, chúng ta sẽ trịnh trọng suy xét.". Tiểu Sâm vội nói.
Mậu Hinh đều có chút hàng hoàng nhìn con trai, tiểu tử lần này thật sự hãm hại mẹ.
"Hàn tiên sinh...".
"Chú, chúng ta có thể đi rồi phải không?". Tiểu Sâm hỏi.
Ánh mắt Hàn Phương đặt trên người Mậu Hinh: "Mậu kiểm, cô nói xem thế nào?".
"Những tư liệu này tôi sẽ mang đi, tôi chỉ căn cứ tình huống vụ án để làm, về phần có thể luận tội hay không cần quan toà phán quyết.". Mậu Hinh nói, "Nếu Hàn tiên sinh vẫn cứ không cho tôi đi, tôi cũng không có có cách nào khác.".
"Nếu là như vậy, tôi chỉ có thể giữ con trai cô lại, nó nhìn rất thú vị, tôi muốn mang nó đi chơi, nhất định sẽ cực kỳ thú vị.". Hàn Chân nhìn Tiểu Sâm, khóe miệng mỉm cười.
"Có thể ạ, nơi này có nhiều chú có thể chơi với cháu như vậy. Hinh Hinh, quyết định như vậy đi, mẹ đi về trước, con cùng chú Hàn chơi vài ngày.". Tiểu Sâm giống như hiểu được chủ ý này không tệ, "Con đang lo không ai chơi với con!"