Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô nói, sau đó yên lặng, bởi sắc mặt Minh Ý trầm xuống, không nói được một lời.
Mậu Hinh chờ anh ôm Tiểu Sâm ra, kết quả anh đứng ở một chỗ không nhúc nhích.
"Em đi ôm Tiểu Sâm.". Mậu Hinh thấy anh không cử động, liền bước vào gian phòng.
Ai biết cô vừa mới bước một bước, cổ tay liền bị Minh Ý giữ chặt, đảo mắt đã bị anh đè bên cạnh cửa, một tay anh chống đỡ bên người cô, ánh mắt lạnh lẽo trầm thấp nhìn chằm chằm cô.
"Anh làm gì?". Mậu Hinh bị anh nhìn phát sợ.
"Có phải đối với em, tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào cũng đều thoải mái hơn người Minh gia không?". Minh Ý hỏi.
Nếu là những người khác Minh gia hỏi cô như vậy, Mậu Hinh sẽ không chút do dự nói đúng, nhưng nhìn Minh Ý, cô phát hiện mình không nói nên lời.
" Đó không phải theo đuổi.". Cô giải thích, cô thật không phải người thích giải thích, cũng không nghĩ mình sẽ giải thích, nhưng miệng vẫn không tự chủ được. Em phụ trách vụ án Vương Cường Đông, Diệp Diệu Tư là luật sư đại diện Vương Cường Đông, đi cùng nhau là vì công việc.".
"Bàn công chuyện cần xem phim cùng nhau sao?". Đây mới là điều anh để ý nhất.
"Đó là bởi vì... Dù sao cũng thuận tiện.". Mậu Hinh nói năng lộn xộn, "Hơn nữa, Minh Ý, em xem phim với ai là chuyện của em, không cần anh...".
Cô nói còn chưa nói xong, Minh Ý đã hôn cô.
Lần thứ ba hôn môi!
Trong đầu Mậu Hinh nảy lên một ý nghĩ, rõ ràng chỉ mới lần thứ ba, cô lại cảm thấy thực sự rất quen thuộc với hơi thở của anh rồi.
Đầu lưỡi của anh một mực càn quét trong môi miệng cô, mãi đến khi cô hơi hé miệng, anh thừa dịp xông vào. Mậu Hinh vô ý thức nhắm nghiền mắt, tay tự nhiên túm chặt quần áo bên eo anh.
Cô không từ chối khiến Minh Ý lập tức ôm sát eo của cô, đẩy cô tựa sát vào lòng anh.
Cực kỳ nóng, cực kỳ choáng váng, cực kỳ điên cuồng. Tay Mậu Hinh dần dần đặt ở bên eo của anh, mãi đến khi có cảm giác tay anh giữ chặt eo của cô, một tay thẳng đường hướng lên trên, xoa ngực cô.
"Ưm...". Bắt đầu không khống chế được, cô muốn đẩy anh. Nhưng mà người đàn ông đó không tiến thêm bước nữa, chỉ là đầu ngón tay từ ngực cô lấy ra một sợi dây bên trong áo màu trắng, phía trên dây là chiếc nhẫn anh tặng cô.
Mới hôn môi xong, hơi thở hai người không ổn định, hơi thở quấn quýt cùng một chỗ, mà hơi thở của anh còn nặng nề, lồng ngón tay vào chiếc nhẫn, ánh mắt như lửa muốn thiêu đốt cô.
"Anh đã nói không làm...". Anh hôn cô như vậy, không tuân thủ quy định rồi.
"Anh có nói.". Đầu ngón tay anh đưa vào chiếc nhẫn, lướt qua da thịt mềm mại của cô, "Nhưng mà anh chưa nóisẽ không hôn em.".
Vô lại! Mậu Hinh mở to mắt trừng anh, ai biết được người đàn ông này đã chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ: "Hinh Hinh, thực ra em cũng thích, nếu em chán ghét đã sớm vung tay tát.".
Mậu Hinh bị anh làm nghẹn họng, cô hận không thể lập tức vung tay lên, mà khi cô vung tay, Minh Ý đứng không nhúc nhích, giống như nếu cô muốn anh sẽ để cô đánh.
Cuối cùng, cô vẫn không đánh tiếp, cô có thể không có cảm xúc ra tay với vô số người đàn ông, không cho phép bọn họ nhích lại gần mình. Nhưng chỉ riêng Minh Ý, cô như thế nào cũng không hạ thủ được, chỉ cảm thấy cái tát kia đánh xuống là làm nhục anh.
Chẳng những thế, người đàn ông này còn hôn cô, môi của anh trước tiên thơm nhẹ môi cô hai cái, mà lúc này tay cô vẫn cứng ngắc trong không trung.
Khi anh mút chặt môi của cô, tay cô đã vô lực bỏ xuống, rơi trên vai anh, sau đó đôi môi bắt đầu cử động, như có như không đáp lại anh.