Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cô có ý gì?" Giang Nguyệt Đình biến sắc, hỏi.
"Cô biết rõ Viên Ninh Ninh có bệnh tim, cô xem qua bệnh án của cô ấy biết cô ấy ỷ lại vào thuốc, cô thậm chí biết cô ấy có chứng trầm cảm nghiêm trọng, cô còn cố ý chạy đến bệnh viện kích thích cô ấy. Giang Nguyệt Đình, nói tới giết người không dao, cô nhận thứ hai không ai dám đứng nhất.".
Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trắng nhợt, quay đầu nói: "Luật sư Diệp, lời nói vừa rồi của Mậu kiểm sát trưởng, tôi có thể kiện cô ta tội phỉ báng?".
Diệp Diệu Tư trả lời: "Đương nhiên có thể, nhưng vụ án Viên Ninh Ninh còn nghi vấn, hiện tại Mậu kiểm suy đoán vụ án hợp lý, nếu kiện phỉ báng, chỉ sợ gây bất lợi cho cô.".
" Được rồi, Nguyệt Đình, chúng ta đi thôi!". Nơi này là toà án, thật sự không nên đấu võ mồm, Minh Nhất Kỳ chỉ muốn lập tức rời đi.
" Chị Nguyệt Đình, chị cần gì nói chuyện cùng người phụ nữ này, gian kế của cô ta không thực hiện được cho nên cắn loạn mà thôi, may mà pháp luật công minh, người vô tội đương nhiên đều đã được phóng thích bình an.". Minh Nhất Hạ hừ lạnh nói.
"Minh tam tiểu thư, cô nói rất đúng, pháp luật là công bằng, chuyện đã làm cuối cùng đều phải trả giá đắt.". Mậu Hinh lạnh lùng nói, "Minh nhị thiếu, Viên Ninh Ninh chết anh có trách nhiệm tương tự, đạt được mục đích vô tình đùa bỡn sinh phụ nữ không để ai biết, cẩn thận tối nay Viên Ninh Ninh tìm anh nói chuyện phiếm than khổ.".
Minh Nhất Kỳ nghe lời này sắc mặt khó coi, nhưng anh ta vẫn không quên bảo trì phong độ: "Hinh Hinh, Viên Ninh Ninh chết anh rất tiếc, Minh gia cũng sẽ bồi thường Viên Ninh Ninh. Về phần mục đích em nói, anh thật không biết em đang nói gì? Anh chỉ biết anh và Nguyệt Đình thật lòng yêu nhau, anh cũng sẽ chung thủy, không để bi kịch tái diễn. "
" Mạng Viên Ninh Ninh do vợ chồng các người chịu trách nhiệm, tự suy nghĩ đi!". Mậu Hinh chỉ muốn cười lạnh, cô và Tiểu Nam thu thập đồ đạc rời đi.
"Mậu Hinh, đừng tưởng rằng cô là kiểm sát trưởng thì có thể nói hươu nói vượn, chị Nguyệt Đình rộng lượng, không so đo với cô mà thôi.". Minh Nhất Hạ ngăn ở trước mặt Mậu Hinh nói.
"Minh Nhất Hạ, cô vẫn còn lừa mình dối người đến khi nào?". Mậu Hinh thờ ơ liếc cô, "Có phải tôi nói hươu nói vượn hay không, trong lòng các cô tự biết.".
"Mậu Hinh, đừng tưởng rằng cô cao thượng, cô hại chết Đại Bạch như thế nào, cả đời tôi sẽ không quên, cô mới đúng người vô sỉ dối trá nhất.". Minh Nhất Hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
Minh Nhất Hạ trước sau cho là cô hại chết Đại Bạch, giải thích cũng vô dụng, cô không đáp lời liền rời đi cùng Cố Tiểu Nam.
Minh Nhất Hạ còn muốn đuổi theo, Minh Nhất Kỳ hơi trầm xuống bắt lấy tay em gái, không cho cô náo loạn.
Ngược lại Diệp Diệu Tư đuổi theo, hai người sắp tới cửa, Diệp Diệu Tư nói: "Mậu kiểm, không thể tưởng được cô chính là một người nói không giữ lời.".
Mậu Hinh nhìn chằm chằm Diệp Diệu Tư, suy nghĩ nói: "Tốt, tôi đồng ý ăn cơm với anh, thời gian và địa điểm anh chọn.".
"Vậy thì tối hôm nay, nhà ăn Lục Trà, bảy giờ tối.". Diệp Diệu Tư nói.
"Được.". Vừa đúng lúc Mậu Hinh muốn tìm anh nói chuyện vụ án Vương Cường Đông một chút.
" Khi tan tầm tôi đến Viện kiểm sát đón cô.". Diệp Diệu Tư nói thêm.
"Không cần, tôi tự đi.". Mậu Hinh nói.
"Tan tầm giờ cao điểm, tôi được biết Mậu kiểm không biết lái xe, cô gọi xe cực kỳ khó khăn.". Diệp Diệu Tư vội nói, "Hơn nữa, là một người có học, hẹn hò đưa đón phụ nữ là việc phải làm.".
Mậu Hinh rất muốn sửa chữa lí do của anh, tối hôm nay bọn họ gặp, tuyệt đối không phải hẹn hò.
"Được, 5 giờ rưỡi tôi tan tầm.". Mậu Hinh nói, lên xe đi cùng Cố Tiểu Nam.