Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc Mậu Hinh thảo luận vụ án này cùng Vương Thiết Thanh, Vương Thiết Thanh cho rằng trước kia Vương Cường Đông làm buôn bán chủ yếu là không hợp pháp, quan hệ hỗn tạp không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Vương Hạo là con riêng do bạn gái anh ta sinh, bạn gái bị chém chết lúc anh ta đánh nhau cùng kẻ khác. Từ đó về sau, Vương Cường Đông liền thu dọn tất cả công việc buôn bán, cùng con trai sinh sống.
"Có lẽ anh ta vì tìm mẹ cho con trai, kết quả bị người ta chướng mắt, thẹn quá hóa giận mới có thể giết người.". Vương Thiết Thanh nói, "Hiện tại chứng cứ giết người vô cùng xác thực, không thể chối cãi.".
Mậu Hinh cũng cho rằng như vậy, Vương Thiết Thanh nói với cô, Vương Cường Đông cực kỳ không hợp tác thẩm vấn, nhưng nhận tội rất nhanh, nên vụ án đã không còn nghi vấn.
Thẩm vấn xong Vương Cường Đông, Mậu Hinh liền hỏi Tiểu Nam: "Em thấy thế nào?".
"Mậu kiểm, chúng ta cũng tiếp xúc qua không ít tội phạm, dạng tội phạm gì cũng đều gặp qua, không biết vì sao tôi nhìn hắn lại không có sự hung ác của tội phạm giết người.". Tiểu Nam trả lời.
Mậu Hinh cũng nghĩ như vậy, Vương Cường Đông cực kỳ yên tĩnh, nhưng không hung ác như tội phạm giết người, ngược lại giống một vũng nước tù, thật sự kỳ quái.
" Sắp xếp cho tôi gặp Diệp Diệu Tư!". Mậu Hinh mong được gặp Diệp Diệu Tư, anh là luật sư đại diện Vương Cường Đông, nói không chừng anh ta hiểu tình huống này hơn cô.
Ai ngờ lúc Tiểu Nam liên hệ Diệp Diệu Tư, Diệp Diệu Tư lại đi công tác.
Trong khoảng thời gian này, Mậu Hinh thật sự vội vàng, một mặt chú ý Vương Cường Đông, cô phải xốc lại 120% tinh thần, về phương diện khác còn để tâm mấy vụ án nữa.
Cho nên Tiểu Sâm, cơ bản là do Minh Ý chăm sóc, ngay cả chuyện ăn uống sớm hôm cũng do Minh Ý xử trí.
Ngay sau đó, tuyên án vụ Giang Nguyệt Đình.
Ngày phán quyết, Mậu Hinh tới từ rất sớm, lúc cô đến Diệp Diệu Tư đã đến, nhìn cô chậm rãi bước tới.
"Mậu kiểm có khỏe không? Hôm trước muốn hẹn cô cũng thật khó!". Diệp Diệu Tư cười nói.
"Tiểu Nam chưa gọi điện cho anh sao?". Mậu Hinh hỏi lại.
"À..., tôi mới trở về, hi vọng buổi tối có thể cùng đi ăn tối với Mậu kiểm.". Diệp Diệu Tư nói.
" Hiện tại vụ án Vương Cường Đông, anh và tôi đối địch, vẫn nên hạn chế gặp riêng thì tốt hơn.". Mậu Hinh nói.
"Mậu kiểm muốn nuốt lời sao?". Diệp Diệu Tư hỏi.
" Vụ án Giang Nguyệt Đình còn chưa có phán quyết, luật sư Diệp cần gì nóng vội?". Mậu Hinh nói xong, xa xa nhìn thấy Minh Nhất Kỳ, Minh Nhất Hạ và mọi người Giang gia đến.
Bọn họ đều đã vào tòa, chờ mở phiên, chính thức tuyên án.
Tội cố ý giết người của Giang Nguyệt Đình, quan toà đã xem xét mấy điểm đáng ngờ mà Diệp Diệu Tư đề xuất. Thứ nhất không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là Giang Nguyệt Đình bỏ cây dương địa hoàng dẫn đến Viên Ninh Ninh phát bệnh tim mà chết, thứ hai Giang Nguyệt Đình cũng không có động cơ sát hại Viên Ninh Ninh.
Căn cứ vào nguyên tắc điểm đáng ngờ và quyền của bị cáo, tội danh cố ý giết người của Giang Nguyệt Đình không được xác lập.
Giang Nguyệt Đình được phóng thích, Minh Nhất Kỳ đặc biệt cao hứng, tới nắm tay Diệp Diệu Tư: "Luật sư Diệp đã làm rất tốt.".
"Đây là việc tôi phải làm.". Diệp Diệu Tư nói.
Giang Nguyệt Đình được phóng thích, mặt cô hơi xám, nhìn Minh Nhất Kỳ cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Mậu Hinh cũng nhìn Giang Nguyệt Đình, lúc Giang Nguyệt Đình đối diện cô, trong ánh mắt mới xuất hiện cảm xúc khác. Cô chậm rãi đi tới, nói: "Tôi nói rồi, tôi vô tội, toà án cuối cùng đã cho tôi công đạo.".
Mậu Hinh nghe lời này cười lạnh, cô quay đầu tìm Minh Nhất Kỳ, nói: "Cho dù trên phương diện pháp luật, cô không phải chịu trách nhiệm, nhưng Viên Ninh Ninh chết, cô và Minh Nhất Kỳ có trách nhiệm không thể trốn tránh.".