Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 123: Anh cũng là ác mộng của em sao




Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhưng cả đêm, Mậu Hinh lại không ngủ được, lúc thì nhớ lại vụ án Giang Nguyệt Đình buổi sáng, lúc thì nhớ lại thảm án nhà trẻ. Lăn qua lộn lại như vậy, cuối cùng quyết định dậy rót ly nước cho mình.

Kết quả vừa dậy liền thấy bóng người cạnh cửa sổ. Bóng người kia đứng ở trước cửa sổ, buổi tối bên ngoài còn có ánh trăng, ánh trăng khiến bóng dáng anh kéo dài, lộ ra một chút lạnh lẽo, cô tịch.

"Minh Nhất..." Cô gọi anh.

Anh vốn đang trầm tư, nghe được tiếng của cô liền quay đầu, nhìn thấy cô mơ hồ, đã nói: "Sao em cũng thức dậy?".

"Anh cũng không ngủ sao? Là giường ngủ không thoải mái sao?". Cô đi tới, "Em có hơi khát nước nên rời giường rót ly nước uống.".

"Không, anh nửa đêm tỉnh giấc nên qua đây ngắm trăng.". Minh Ý trả lời.

Cô đứng ở bên anh, bóng dáng của cô chồng lên bóng dáng anh, cô hơi vươn tay, giống như đã ôm lấy anh.

Trái tim run rẩy, cô hỏi: "Anh muốn uống nước không?".

"Không cần.". Anh vẫn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, "Hôm nay nghe em đọc thơ cho Tiểu Sâm, anh nhớ em cực kỳ thích thơ của Tịch Mộ.".

Mậu Hinh nghe anh nói, thân thể cứng đờ: "Thơ của Tịch Mộ không thích hợp với Tiểu Sâm.".

" Sao cho em gặp anh

Tại giờ phút xinh đẹp nhất này

Anh đã cầu năm trăm năm trước Phật

Cầu ngài để cho chúng ta kết một đoạn trần duyên

Vì thế Phật hóa anh thành một thân cây

Sinh trưởng ở bên đường em cần phải đi qua.

Nở đầy hoa dưới ánh mặt trời

Từng đóa đều là hy vọng kiếp trước của anh.

Lúc em đến gần xin em lắng nghe,

Lá run rẩy kia là nhiệt tình của chúng ta

Mà lúc em không đi ngang qua đường

Rơi xuống nền đất sau lưng em.

Người yêu ơi kia không phải đóa hoa

Mà là tâm anh tàn lụi

Chỉ một hồi duyên phận, khiến anh nghĩ tới vị vua buổi xế chiều…"

Lúc cô còn chưa phản ứng, anh đột nhiên đọc 《Một gốc cây nở hoa 》, Mậu Hinh nháy mắt như bị kích thích lớn, không dám tin nhìn anh, anh vẫn còn nhớ rõ bài thơ này.

"Anh nhớ rõ, em thích nhất bài thơ này.". Anh nói, "Em có một tập thơ của Tịch Mộ, em đọc thơ của bà nhiều nhất, anh nghĩ đây là bài em thích nhất.".

" Tập thơ kia không thấy nữa.". Rất nhiều đồ đạc năm đó Mậu Hinh để lại ở Minh gia, sau khi cô rời đi, Minh gia hẳn sẽ không lưu lại thứ gì của cô.

Minh Ý nghe lời này, từ từ bước đến phòng khách, mở túi của mình ra, cầm một tập thơ Tịch Mộ, một bản vẽ. Tập thơ và bản vẽ đều đã rất cũ kỹ, bìa sách có chút bạc màu, đã trai qua nhiều năm tháng nhưng trang bìa vẫn nguyên vẹn, chắc chắn được lưu giữ rất tốt.

"Những thứ này của em.". Anh đưa cho cô, "Một vài vật cũ của em, một số còn đang ở Minh gia, nhưng phần lớn đều ở chỗ anh, em muốn tìm gì đều có thể hỏi anh.".

Cô nhìn chằm chằm bản vẽ, không đưa tay đi. Trong lúc này, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cũng không biết đối mặt với chính mình như thế nào.

"Sao vậy?". Thấy cô không nhận, Minh Ý liền hỏi.

"Mấy thứ này em vốn không cần.". Trong giọng nói Mậu Hinh có hơi hoảng loạn, bản vẽ và tập thơ vốn đều rất tốt nhưng có quá nhiều hồi ức ngây ngô, cô phải khiến mình quên đi, chỉ cần tiếp nhận một chút thì mọi công sức bao năm đều bỏ phí.

"Không sao, bây giờ anh đưa em, nếu em quyết định từ bỏ, cứ ném đi!". Minh Ý nói.

Cuối cùng cô vẫn nhận lấy những thứ này, nhưng không mở ra một tờ.

" Quá khứ thật sự đáng sợ như thế sao?". Minh Ý không kìm được hỏi.

"..." Mậu Hinh không thể trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

"Anh cũng là một phần ác mộng quá khứ của em sao?". Minh Ý hỏi lại.

Anh có phải không? Anh đương nhiên không phải, chỉ là trong lúc này cô không biết trả lời như thế nào mới đúng, Minh gia chính là vết sẹo không liền của cô. Cô sợ hãi, không muốn tiết lộ.