Editor: Quỳnh Nguyễn
Trên đường tới cục cảnh sát, Mậu Hinh đã hiểu vụ án.
Người chết là Chu Nguyệt, cô giáo nhà trẻ Mặt trời nhỏ, 23 tuổi. Cực kỳ trẻ, trẻ tuổi như vậy đã bị chém chết rồi.
Nghi phạm là Vương Cường Đông, 37 tuổi, thất nghiệp, có con trai Vương Hạo bốn tuổi rưỡi, gửi tại nhà trẻ Mặt trời nhỏ.
Theo lời khai cô giáo nhà trẻ Mặt trời nhỏ, Vương Cường Đông quyết tâm theo đuổi cô giáo Chu Nguyệt. Ban đầu Chu Nguyệt có gặp mặt Vương Cường Đông, sau đó đại khái cảm thấy Vương Cường Đông không có nghề nghiệp đứng đắn, tính cách u ám nên không tiếp tục kết giao.
Không ngờ Vương Cường Đông dây dưa không chịu, còn thường xuyên gọi điện thoại quấy rầy Chu Nguyệt. Chu Nguyệt rất đáng thương, đồng nghiệp khuyên cô báo cảnh sát, nhưng Chu Nguyệt không muốn ảnh hưởng tới bạn nhỏ Vương Hạo nên cố nhẫn nhịn.
Gần một tháng sau, Chu Nguyệt có người mới theo đuổi, Vương Cường Đông không vừa ý nên tới nhà trẻ chém Chu Nguyệt, đến tận khi cô chết vì mất máu.
May mà tất cả bạn nhỏ trong nhà trẻ không bị thương, lúc Vương Cường Đông giết Chu Nguyệt đã giam tất cả bạn nhỏ trong phòng học, túm tóc cô kéo ra sân, một đao chém cô đến chết.
Đã biết tình tiết vụ án, Mậu Hinh cảm thấy không rét mà run, lông tơ đều đã dựng thẳng lên.
Chu Nguyệt là cô giáo lớp Tiểu Sâm, không thể không nói rất quan tâm Tiểu Sâm, trong ấn tượng của cô là một cô giáo vô cùng tốt.
Tuổi còn trẻ như vậy, cứ thế mà chết, thật sự khiến người ta thở dài.
Lấy xong lời khai ở cục cảnh sát đã là bảy giờ tối, Vương Thiết Thanh đưa bọn họ ra.
" Vụ án này có khả năng cần bạn nhỏ Tiểu Sâm tới lấy lời khai.". Vương Thiết Thanh nói xong, không khỏi nhìn Minh Ý.
Mậu Hinh có một cậu con trai khiến anh chấn động không ít, hơn nữa cô ở bên Minh Ý cũng khá chướng mắt anh, nhưng người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có năng lực như cô được người khác yêu thích cũng bình thường.
"Được, nhưng Tiểu Sâm chưa thành niên, lời khai của bé sẽ không được tòa đánh giá quá cao.". Mậu Hinh nói.
"Tôi hiểu. Mậu kiểm, Minh tiên sinh, không tiễn.". Vương Thiết Thanh nhìn Minh Ý.
Minh Ý mặt không đổi sắc, cùng Mậu Hinh đi.
Lên xe, nãy giờ Tiểu Sâm vẫn không nói gì, nép trong lòng Mậu Hinh.
"Không có việc gì, Tiểu Sâm.". Mậu Hinh hôn nhẹ lên trán Tiểu Sâm.
"Con không sợ, chỉ là cô giáo Chu thật đáng thương.". Tiểu Sâm không tận mắt thấy cô giáo Chu bị giết, nhưng về sau bé được các cô giáo khác dẫn ra, nhìn thấy mảng máu lớn, cực kỳ đáng sợ.
Minh Ý nhìn Tiểu Sâm từ kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt bối rối, trong khoảnh khắc cũng cực kỳ đau lòng.
Trở về nhà, Minh Ý bế Tiểu Sâm đi tắm, Tiểu Sâm ngồi ngẩn người ở chậu tắm.
"Tiểu Sâm, cháu có gì thắc mắc có thể hỏi chú?". Minh Ý nói.
"Chú Nhất, vì sao một người nhất định phải giết người kia? Sau khi cô giáo Chu chết, hắn cảm thấy thế nào ạ? Sẽ thật sự vui vẻ sao?". Tiểu Sâm hỏi.
"Tiểu Sâm, có đôi khi con người ta hành động không vì khiến bản thân vui vẻ hoặc không vui, có lẽ chỉ là nhất thời nông nổi, bực tức mà không khống chế đươc, vì vậy mới gây ra chuyện đáng sợ. Có lẽ hiện tại hắn ta đã hối hận thì sao?". Minh Ý nói.
" Cô giáo Chu rất tốt với chúng cháu, cũng đối xử tốt với Tiểu Hạo, giữa trưa cô giáo Chu đều ôm Tiểu Hạo cùng đi ngủ.". Tiểu Sâm rầu rĩ nói.
Minh Ý biết Tiểu Sâm phải đả kích rất lớn, tắm sạch sẽ mặc quần áo tử tế cho bé sau đó ôm bé ra ngoài.
Lúc ăn cơm Tiểu Sâm cũng không ăn bao nhiêu, Mậu Hinh dẫn bé đi ngủ: "Hinh Hinh, chú Nhất, tối hôm nay hai người có thể cùng ngủ với con không?".