Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc sắp đến nhà trẻ Tiểu Sâm, Minh Ý đột nhiên mở miệng nói: "Trách nhiệm kiểm sát trưởng có phải có một điều như vậy: Công chính nghiêm minh, thành thực, giữ chữ tín hay không.".
"Sao đột nhiên nói cái này?". Mậu Hinh vẻ mặt khó hiểu.
"Một từ cuối cùng là giữ chữ tín, Mậu kiểm có phải nên giải thích chút gì hay không?". Minh Ý nghiêm trang hỏi.
Mậu Hinh lập tức hiểu ra, đã nói: "Anh nói rất đúng, trách nhiệm kiểm sát trưởng có một điều giữ chữ tín. Nhưng mà vụ án Giang Nguyệt Đình còn chưa tuyên án, hiện tại em cũng chưa cần phải trả lời anh.".
Minh Ý nghe lời này, đột nhiên radio bắt đầu phát truyện cười nam nữ hẹn hò.
Nam: "Thân ái, hôm nay chúng ta hẹn hò, làm gì thì được a?".
Nữ: "Cái gì cũng được.".
Nam: "Xem phim được không? Đã lâu không xem phim rồi a?".
Nữ: "Điện ảnh có gì đẹp? Tốn thời gian.".
Nam: "Vậy chúng ta đi chơi bóng đi, vận động một chút?".
Nữ: "Trời rất nóng vận động cái gì? Không chê mệt sao?".
Nam: "Vậy tìm quán cà phê ngồi một lát, uống nước.".
Nữ: "Uống cà phê ảnh hưởng giấc ngủ.".
Nam: "Vậy em nói làm gì?".
Nữ: "Cái gì cũng được.".
Đọc xong câu chuyện cười này, nam nữ MC đều nở nụ cười, người đàn ông nói: "Em nói phụ nữ các em rốt cuộc là sinh hoạt kiểu gì vậy? Thật sự là tiểu yêu tinh giày vò người.".
Minh Ý nghe lời này, không khỏi nhìn Mậu Hinh một cái, gật đầu: " Đúng là như vậy.".
"Cái gì là như vậy?". Mậu Hinh giận dữ liếc anh một cái, ý của anh là nói, cô cũng là một tiểu yêu tinh giày vò người sao! Một chữ ái muội, cô nhớ lại mặt hơi nóng lên.
"Chính vì phụ nữ chúng ta là tiểu yêu tinh giày vò người, cho nên đàn ông các anh mới yêu nha!". Nữ mc nói.
"Nói như vậy, cũng không sai.". Minh Ý phát biểu mình tán thành, mà cũng không phản bác được.
"..." Anh đang thổ lộ với mình sao? Mậu Hinh phát hiện mình thật sự không nhịn được nghĩ ngợi lung tung, mặt hơi nóng, không khỏi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Chờ bọn họ đến nhà trẻ, thấy đầy người bên ngoài, lại có xe cảnh sát.
Mậu Hinh chỉ cảm thấy tim đập mạnh, lập tức xuống xe.
"Sao lại thế này?". Mậu Hinh đi tới hỏi.
"Hình như có người đã chết.". Có người nói như vậy.
Người chết ở nhà trẻ như vậy, là đáng sợ cỡ nào. Phần lớn cha mẹ đón đứa nhỏ nhà mình đi, nhà trẻ cũng bị niêm phong, cảnh sát và bảo vệ duy trì trật tự, sau đó cô thấy cảnh sát ra, Vương Thiết Thanh đi phía trước.
Phía sau Vương Thiết Thanh có một nữ cảnh sát nắm tay Tiểu Sâm ra.
"Vương đội trưởng!". Mậu Hinh kêu một tiếng.
"Hinh Hinh.". Tiểu Sâm nhìn thấy Mậu Hinh, lập tức nhào vào trong lòng mẹ, thân thể run nhè nhẹ, hiển nhiên sợ hãi rồi.
"Mậu kiểm.". Vương Thiết Thanh đi tới, "Sao cô lại ở đây? Bạn nhỏ này là cô...".
"Đây là con tôi.". Mậu Hinh ôm con trai trả lời, "Đây chuyện gì?".
"Con trai của cô...". Vương Thiết Thanh có chút ngây người, làm thế nào cũng không có cách tưởng tượng Mậu Hinh lại có con trai lớn như vậy, cô nhìn tuổi trẻ như thế, chẳng qua hai mươi ba hai mươi bốn, vậy mà lại có con trai lớn như vậy. Anh lại nhìn người đàn ông bên cạnh Mậu Hinh, ở Tân Thị không có ai không nhận ra Minh tổng Minh Ý.
Mậu Hinh sao có thể đi cùng với Minh Ý, chẳng lẽ bọn họ là một đôi?
"Đúng, xảy ra chuyện gì?". Mậu Hinh hỏi lại một lần.
"Có một cô giáo nhà trẻ bị giết rồi.". Sắc mặt Vương Thiết Thanh rất xấu, "Quá tàn nhẫn, người chết là cô giáo tuổi trẻ ở nhà trẻ, hơn hai mươi. Trên người bị chém 17 đao, lúc chúng tôi đến cô đã chết.".
"Là cô giáo Chu!". Tiểu Sâm đương nhiên rất khổ sở, "Người kia đột nhiên lao vào trong phòng học, nắm tóc cô giáo Chu kéo ra ngoài.".
"Bạn nhỏ này là nhân chứng hiện trường, chúng tôi phải dẫn bé đến cục cảnh sát ghi lại khẩu cung.". Vương Thiết Thanh nói.
"Đây là con tôi, tôi cùng đi.". Mậu Hinh lập tức nói.
"Anh đi với em.". Minh Ý cũng nói, ôm lấy Tiểu Sâm, để bé ghé vào lồng ngực mình.