Editor: Quỳnh Nguyễn
Bác sĩ vẫn để Mậu Hinh truyền nước xong, Minh Ý cầm thuốc cho cô mới để cô xuất viện.
"Tiểu Nam, hôm nay vất vả em, em nhanh về nhà đi thôi!". Ra bệnh viện, Mậu Hinh nói, "Minh Ý, phiền anh đưa Tiểu Nam về nhà.".
"Không cần, Mậu kiểm.". Tiểu Nam vội vàng xua tay, "Em gọi xe trở về là được rồi.". Nói xong, cô mắt sắc nhìn thấy một chiếc xe trống, giơ tay lên chiếc xe kia đã tới đây rồi.
Minh Ý và Mậu Hinh đành phải nói tạm biệt với cô, nhìn theo Tiểu Nam đi rồi, bọn họ mới lên xe.
"Đi đón Tiểu Sâm tan học trước.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh gật đầu, nhìn anh lái xe tới đây, cô đứng chờ ở ven đường.
Chỉ chốc lát sau Minh Ý lái xe tới, cô lên xe sau đó liền nghe thấy Minh Ý hỏi: "Hôm nay thẩm vấn vụ án thế nào?".
"Diệp Diệu Tư rất lợi hại, khả năng phán vô tội khá lớn.". Mậu Hinh trả lời.
Minh Ý cũng không bất ngờ, an tĩnh lái xe.
"Sao anh không bất ngờ chút nào vậy?". Mậu Hinh nhìn anh.
"Chắc em càng hiểu Giang Nguyệt Đình hơn anh, cô không cần giết Viên Ninh Ninh không có uy hiếp với cô.". Minh Ý trả lời.
Mậu Hinh đương nhiên nghĩ tới vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu cô không dễ dàng xác định khởi tố vụ án này.
"Nhưng mà vụ án một ngày không phán, ai cũng chưa biết kết quả, em không nên bi quan.". Minh Ý lại nói thêm.
"Em cũng không phải vì vậy mà không vui.". Mậu Hinh trả lời, nói xong không khỏi cười lạnh một tiếng, "Em chỉ không nghĩ tới, Minh Nhất Kỳ có thể tra thành trình độ này.".
"..." Minh Ý khi đợi đèn đỏ không khỏi nhìn cô chăm chú, nói, "Cho nên có phải anh có thể lý giải thành em căn bản đã buông bỏ Nhất Kỳ hay không?".
Mậu Hinh nghe anh nói lời này, thật sự có loại cảm giác không biết nói gì, không nghĩ ngợi gì, nói: "Em căn bản chưa từng thích Minh Nhất Kỳ.".
Lời này khiến Minh Ý suýt nữa phanh xe lại, lúc này trong lòng anh trào ra vô số nghi vấn. Anh vĩnh viễn đều nhớ rõ, cô nói với anh, cô thích Minh nhị thiếu.
Mậu Hinh đại khái cũng nghĩ đến một sự kiện, lập tức nói: "Cho dù đã từng thích, đó cũng là tuổi trẻ không hiểu chuyện.".
" Khi đó em rất không hiểu chuyện.". Minh Ý nói xong, không khỏi nở nụ cười.
"-_-#". Mậu Hinh chỉ muốn cho anh một cái tát, cô không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện hơn bao nhiêu. Người giống như cục nước đá, căn bản rất khó nói chuyện có được không?
Đang nói, Mậu Hinh nhận được tin nhắn Tiểu Nam gửi, nói vụ án Giang Nguyệt Đình lên báo, mà còn ở trang đầu.
Cô xem, tiêu đề là: Hôm nay thẩm vấn án giết người Giang Nguyệt Đình - vị hôn thê Minh Nhất Kỳ, vụ án xuất hiện biến chuyển kinh người. Sau đó mở xem, trong đó tường thuật quá trình toà án thẩm vấn, bên dưới còn có chuyên gia pháp luật phân tích, cho rằng khả năng Viên Ninh Ninh tự sát khá lớn, khả năng Giang Nguyệt Đình sẽ vô tội được phóng thích.
Bên dưới còn có tin đồn quan hệ Mậu Hinh và Minh gia, nói Mậu Hinh thân là con nuôi Minh gia, sau khi về nước nhiều lần đối đầu với Minh gia, chân chính phản bội, bạch nhãn lang.
Đọc đến nội dung phía sau, cô lại nở nụ cười.
"Anh xác định muốn kết hôn với em sao? Em là kẻ phản bội, bạch nhãn lang, Minh gia nuôi em lớn lên, trước tiên em đưa chú vào tù, lần này lại muốn đưa Giang Nguyệt Đình vào tù. Em như vậy, anh cưới em, anh cũng sẽ bị mắng.". Mậu Hinh cười nói.
Minh Ý nghe lời này cũng chậm rãi nở nụ cười: "Sao anh lại cảm thấy, chuyện kia thật ra rất khiến người ta chờ mong?".
Mậu Hinh nghe mà sửng sốt, do cô nghĩ nhiều sao? Sao cô cảm thấy Minh Ý nói lời âu yếm với cô? Mà Minh Nhất, sao có thể là một người biết nói lời âu yếm?