Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 116: Đứa nhỏ là của cháu




Editor: Quỳnh Nguyễn

Phương án thuận lợi thông qua, Minh Chí Côn vào văn phòng của Minh Ý.

"Ông nội, lần này cám ơn ông, cám ơn ông tin tưởng cháu như vậy, nếu không có ông, phương án này của cháu cũng không có khả năng thông qua nhanh như vậy.". Trở lại phòng họp, Minh Ý nói.

"A Nhất, cháu phải biết ông nội tin tưởng vững chắc, cháu là tương lai của công ty, ông nội không tin cháu thì tin tưởng ai?". Minh Chí Côn nói.

Minh Ý gật gật đầu: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ không để ông thất vọng.".

Đang nói, Minh Ý thấy điện thoại, nhìn Minh Chí Côn một cái.

"Sao lại không nghe điện thoại.". Mắt Minh Chí Côn nhìn cháu trai, "Có phải không tiện không, không tiện thì ông tránh đi.".

"Ông nội, sao ông lại phải tránh?". Minh Ý giơ tay lên, nhận điện thoại.

Nghe xong nội dung trong điện thoại, vẻ mặt anh không thay đổi, nhưng lông mày hơi hơi nhướn lên, trả lời hai chữ: "Biết rồi.". Nói xong, liền cúp điện thoại.

"Có chuyện quan trọng sao?". Minh Chí Côn hiểu cháu trai, lông mày của anh động một cái, ông có thể thấy rõ cảm xúc cháu trai không đúng.

"Không có.". Minh Ý nhàn nhạt cười một cái, "Ông nội, ông nói ông đến công ty, là hẹn bạn sao?". Giờ này cũng nên ăn cơm, anh không ngại ăn cơm với ông nội.

"Không phải ông nội vừa mới đến đã muốn đuổi ông đi chứ?". Minh Chí Côn hỏi, "Ông nghe nói Chủ nhật cháu đi biệt thự Tân Giao.".

"Thật ra không có gì giấu được ông nội.". Minh Ý nói, "Đi hai ngày.".

"Dẫn Mậu Hinh cùng đi?". Minh Chí Côn hỏi tiếp.

Minh Ý cũng dự đoán được chuyện này chắc chắc không lừa được ông nội, hơn nữ anh đã có quyết định của mình, nên nói: "Đúng.".

"A Nhất, ông đã từng nói với cháu, không được qua lại với Hinh Hinh.". Minh Chí Côn nói.

"Ông nội, nếu cháu nói với ông, Tiểu Sâm là con cháu?". Minh Ý chậm rãi mở miệng nói.

"Cháu nói cái gì?". Nghe xong lời này, Minh Chí Côn đột ngột đứng lên, ánh mắt mở to, vô cùng chấn kinh vô cùng phẫn nộ nhìn cháu trai, giọng có vài phần run rẩy, "A Nhất, loại chuyện này không thể nói lung tung.".

"Cháu đã bảo Thần Hi nghiệm DNA cho cháu và Tiểu Sâm, chứng thật đứa nhỏ là của cháu.". Minh Ý trả lời, "Cho nên, cháu đã quyết định kết hôn với Mậu Hinh.".

"Điều đó không thể nào, cháu căn bản không hề ở bên nó. Năm ấy phần lớn thời gian cháu đều ở bộ đội, hoàn toàn không xuất hiện cùng với Mậu Hinh.". Đôi mắt Minh Chí Côn lộ ra nguy hiểm, gân xanh phủ kín trên tay, tay cũng phát run.

"Kỳ thật chúng cháu từng ở cùng nhau, ông nội đã quên sao? Có một thời gian Mậu Hinh ở nhà trọ Tân Giang của cháu, thời gian kia chúng cháu cùng chung sống, từng có một đêm, đứa nhỏ của cô là của cháu.". Minh Ý nói.

Minh Chí Côn vốn cực kỳ kích động, nghe được Minh Ý nói, sững sờ vài giây, sau đó từ từ tỉnh táo lại, chỉ nói: "A Nhất, loại chuyện này không thể nói đùa.".

"Ông nội, đương nhiên không phải nói đùa, ở đây có một bản giám định DNA, cháu bảo Thần Hi giám định cháu và Tiểu Sâm, ông có thể xem.". Minh Ý nói, "Lại nói, ông cũng từng gặp Tiểu Sâm, bé giống cháu lúc nhỏ đến mười phần, sao lại không phải con cháu?".

Minh Chí Côn nhìn cháu trai, nhận bản giám định DNA, mở ra nhìn, sau đó vẫn trầm mặc.

"Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, cháu cũng không nên gấp gáp.". Lúc này giọng Minh Chí Côn nói thật chậm, suy nghĩ sâu xa vài giây sau đó nói, "Ông còn hẹn người ăn cơm trưa uống trà, đi trước đây.".

"Ông nội, cần cháu tiễn không?". Minh Ý hỏi,

"Không cần, cháu làm đi.". Minh Chí Côn đi hai bước, còn nói, "A Nhất, cái giám định này không cần cho bất kỳ ai thấy, cũng không cần nói cho ba mẹ chuyện Tiểu Sâm là con cháu, biết không?".

"Vâng, ông nội.". Minh Ý nhận lời.