Editor: Quỳnh Nguyễn
Buổi sáng toà án thẩm vấn kết thúc, Mậu Hinh vốn hơi cảm mạo, vừa kết thúc chỉ cảm thấy thân thể lung lay. Tiểu Nam pha cho cô một cốc thuốc cảm mạo với nước, cô uống xong chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng.
Tiểu Nam tìm hòm thuốc đến đây. Đo nhiệt độ cơ thể phát hiện nhiệt độ cô cao tới 39 độ.
"Làm sao bây giờ, Mậu kiểm, cô phát sốt.". Tiểu Nam nói, "Vẫn phải đến bệnh viện đi!".
Mặt Mậu Hinh trắng dọa người, người cũng cảm giác có thể ngất xỉu cứ bất kỳ lúc nào, Tiểu Nam bị dọa chết, cô biết buổi sáng hôm nay Mậu kiểm mạnh mẽ chống đỡ lên tòa, uống vài ly cà phê để mình thanh tỉnh.
"Mậu kiểm làm sao vậy?". Diệp Diệu Tư đi tới, thấy Mậu Hinh lung lay sắp ngã, vẻ mặt cũng nghiêm trọng lên, nói, "Mậu kiểm như vậy nhất định phải đưa đi bệnh viện.".
Nói dứt lời, không nói hai lời một tay ôm ngang hông Mậu Hinh, ngay cả Tiểu Nam bên cạnh cũng nhìn đến choáng váng.
"Tôi không sao, thả tôi xuống.". Mậu Hinh thấy Diệp Diệu Tư ôm mình, muốn đẩy anh ra.
"Tôi đưa cô đi bệnh viện.". Diệp Diệu Tư không nói nhiều, ôm Mậu Hinh ra ngoài.
Minh Nhất Kỳ đi theo tới đây thấy cảnh này cũng ngây người, vừa rồi ở trên tòa anh nhận ra Mậu Hinh không thích hợp, không nghĩ tới cô thật sự bị bệnh.
"Tôi có xe, tôi lái xe đưa Hinh Hinh đi bệnh viện.". Minh Nhất Kỳ nói.
"Được, cảm ơn nhị thiếu.". Diệp Diệu Tư cũng không khách khí, tự nhiên đi theo Minh Nhất Kỳ.
Giờ khắc này, Tiểu Nam cũng không chắc chắn liệu mình có muốn đi theo hay không, nhưng suy nghĩ một chút vẫn chạy chậm đuổi kịp.
Lúc Mậu Hinh được đưa đến bệnh viện, sốt cao đến 40 độ, bác sĩ nói đưa tới đây chậm chút nữa người sẽ sốt đến ngốc luôn.
Lúc Tiểu Nam nói Mậu Hinh uống ít nhất 5 ly cà phê, bác sĩ không thể tin: "Tình huống như vậy còn uống cà phê, không sợ thần kinh suy nhược sao?".
Diệp Diệu Tư và Minh Nhất Kỳ nhìn nhau một cái, đều không nói chuyện.
Lúc này Quý Thần Hi cũng đến đây, anh là bác sĩ ngoại khoa bệnh viện, Minh Nhất Kỳ vừa đến bệnh viện liền gọi điện thoại cho anh, anh xong việc liền tới đây.
"Mậu Hinh sinh bệnh rồi.". Minh Nhất Kỳ nói, "Hiện tại đang truyền nước biển.".
Quý Thần Hi vừa nghe thấy Mậu Hinh sinh bệnh, sắc mặt hơi đổi, lập tức hỏi: "Tình huống nghiêm trọng không?".
"Sốt cao 40 độ, bác sĩ nói trước để cô hạ sốt rồi nói sau.". Diệp Diệu Tư trả lời.
Quý Thần Hi không khỏi đánh giá Diệp Diệu Tư, trí nhớ anh cũng không tệ lắm, người này từng xuất hiện ở tiệc cưới Minh Nhất Kỳ, tên là Diệp Diệu Tư, em trai Diệp Tư Cần.
"Luật sư Diệp, chào anh.". Quý Thần Hi gật đầu với Diệp Diệu Tư.
"Bác sĩ Quý, chúng ta đã từng gặp.". Diệp Diệu Tư không dấu vết đánh giá Quý Thần Hi, áo sơmi màu lam nhạt, quần dài màu xám trắng, bên ngoài là khoác áo dài trắng. Một nam nhân cực kỳ sạch sẽ, Quý Thần Hi còn là bác sĩ gia đình Minh gia, càng có trăm nghìn quan hệ với Minh gia.
Chỉ là vừa nghe thấy Mậu Hinh sinh bệnh đã khẩn trương như vậy, cũng cực kỳ khiến người ta suy xét.
Mà Minh Nhất Kỳ đối với phản ứng của Diệp Diệu Tư cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy có phải anh quá khẩn trương vì Mậu Hinh hay không. Lúc Mậu Hinh sắp ngất xỉu ở toà án, sắc mặt anh ta thay đổi. Khi nào Diệp Diệu Tư lại quen thuộc với Mậu Hinh rồi.
Lúc này Tiểu Nam từ phòng bệnh ra, thấy mấy người đàn ông đều ở bên ngoài.
Cô vừa ra, ánh mắt ba người đồng loạt nhìn về phía cô, nhất thời cô cực kì căng thẳng, ho nhẹ một tiếng: "Khụ, Mậu Hinh vừa mới ngủ, ở đây có tôi chăm sóc là được rồi, các vị có thể về.".
"Tôi vào xem!".
"Tôi vào xem!".
"Tôi vào xem!".
Ba người nói ra cùng lúc, nói xong ba người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sắc mặt quái dị tới cực điểm.
"À, Mậu kiểm đã ngủ, vẫn không nên quấy rầy cô sẽ tốt hơn, chờ cô tỉnh lại tôi nói với cô ba vị đã tới, được không?". Tiểu Nam cũng cực kỳ xấu hổ, đứng trước ba người một người đẹp trai gần như yêu mị, một người thanh tuyển, một người tà khí anh tuấn. Tất cả đều không phải người bình thường, để cô đối mặt ba người đàn ông kia đều phải đỏ mặt.