Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cả đêm nó không ngủ, nửa đêm đột nhiên nói: Mẹ, nếu con không chiếm được anh, con muốn anh cả đời đều đã nhớ kỹ con, hơn nữa con muốn người phụ nữ kia trả giá thật lớn, con không chiếm được thì đừng cô hòng mơ tưởng được. Nhưng mà nó nói xong câu đó đột nhiên an tĩnh lại, sau đó lập tức ngủ thiếp đi. Ai biết ngày hôm sau người phụ nữ kia tới đây, không bao lâu con gái tôi lại phát bệnh, suy tim mà chết.". Cao Mai nói xong, bắt đầu khóc lên.
Diệp Diệu Tư: "Người phụ nữ con gái bà nói là ai?".
Cao Mai nhìn Giang Nguyệt Đình: "Giang Nguyệt Đình, chính là cô, nếu không phải cô, con gái tôi cũng sẽ không chết.".
Diệp Diệu Tư: "Bà có nghĩ tới con gái bà nói khiến Giang Nguyệt Đình trả giá thật lớn là có ý gì không?".
"Tôi không nghĩ tới, nhưng mà... Nhưng mà hôm trước khi dọn dẹp di vật của nó, đột nhiên phát hiện nó gửi một tin nhắn cho tôi. Phía trên viết: Mẹ, thực xin lỗi, tha thứ con làm như vậy, hi vọng con kiếp sau lại được làm con gái mẹ! Bình thường tôi không thích xem điện thoại di động, nếu là tôi phát hiện đúng lúc thì tốt rồi.". Cao Mai nói xong hu hu khóc lên.
Diệp Diệu Tư lập tức nói: "Chánh án, đây là di động của người làm chứng Cao Mai. Tin nhắn này vốn nên trình toà án ngày hôm qua, vì bão số 4 nên toàn bộ Tân Thị đều đã ngừng làm việc, cho nên hiện tại mới trình lên. Theo như lời người làm chứng thời gian gửi nội dung tin ngắn đúng là nửa giờ trước khi người chết Viên Ninh Ninh phát bệnh.".
Chánh án xem chứng cứ kia xong, cũng đưa tới phía trước mặt Mậu Hinh. Cô xem nội dung tin nhắn, quay đầu nhìn Diệp Diệu Tư một cái.
Diệp Diệu Tư: "Chánh án, hội thẩm, chúng ta từ tất cả chứng cứ cảnh sát cung cấp về người chết, nhìn thấy có một lọ thuốc trợ tim, một bình nhỏ cây dương địa hoàng. Tự bản thân người chết đã có thói quen uống cây dương địa hoàng, căn bản chính là người chết có ý đồ gặp đương sự tôi xong liền dùng cái chết của mình để trả thù đương sự tôi, đồng thời khiến Minh Nhất Kỳ vĩnh viễn nhớ kỹ cô. Cho nên cô mới có thể gửi tin nhắn sám hối cho mẹ trước uống thuốc, thực ra tin nhắn kia căn bản chính là di ngôn của cô, viết xong tin nhắn cô liền dùng cây dương địa hoàng tự sát.".
Mậu Hinh đứng dậy bắt đầu hỏi Cao Mai: "Cao phu nhân, trước đây con gái bà có gửi tin nhắn áy náy tương tự sám hối hay không?".
Cao Mai: "Có.".
Mậu Hinh: "Là lúc nào? Nội dung gì?".
Cao Mai: "Phần lớn là sau khi cô gặp Minh Nhất Kỳ, nó nói nó kỳ thật không nên gặp anh, nó có lỗi với tôi, nó làm tôi mất mặt rồi. Còn có một lần là nó phát hiện mình mang thai, đột nhiên nửa đêm nó khóc lên, nói mình vì sao thấp hèn như vậy, nhất định phải bám lên Minh nhị thiếu.".
Mậu Hinh: "Viên Ninh Ninh đại náo tiệc đính hôn, có phải khiến cho bà và người nhà chịu nhiều quấy nhiễu đúng không, ví dụ dư luận xã hội gì đó?".
Cao Mai gật đầu: "Có chứ, đôi khi hàng xóm cũng chỉ trỏ.".
Mậu Hinh nghe xong hỏi: "Cho nên Viên Ninh Ninh gửi tin nhắn này cho bà cũng có thể lý giải thành cô cảm thấy vì mình làm người thứ ba thậm chí thứ tư thứ năm của người khác, còn nháo tiệc đính hôn người khác, toàn bộ thành phố đều biết, khiến người nhà trở thành trò cười. Cho nên gửi đến tin nhắn sám hối cho bà, tin nhắn cô nói xin tha thứ khi làm như vậy, kỳ thật là chỉ chuyện đại náo tiệc đính hôn Minh Nhất Kỳ.".
Cao Mai ngẫm lại đã nói: "Ngay từ đầu tôi nhìn thấy tin nhắn này cũng nghĩ như vậy.".
Mậu Hinh: "Bà từng nghi ngờ con gái sẽ tự sát không?".
Cao Mai suy nghĩ mãi: "Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ, chẳng lẽ nó thật là tự sát? Nhưng mà nó đã đồng ý với tôi nó sẽ sống sót thật tốt, buổi tối trước khi cô chết còn nói với tôi, vì đứa bé kia cô cũng phải sống sót thật tốt.".
Mậu Hinh: "Chánh án, tôi hỏi xong rồi.".