Editor: Quỳnh Nguyễn
Buổi sáng Mậu Hinh thay thuốc cho Minh Ý, đại khái là thuốc bỏng của Quý Thần Hi có vẻ tốt, vết thương trên tay anh đã tốt hơn nhiều. Quý Thần Hi cũng gọi điện thoại, hỏi tình huống tay Minh Ý. Nói chỉ cần kiên trì bôi thuốc, một tuần là có thể khôi phục.
Hinh Hinh thở phào một hơi, khi băng bó cho anh có thể cảm nhận ánh mắt người đàn ông, cô thậm chí không ngẩng đầu.
" Nhẫn đâu?". Anh chú ý tới, cô không có đeo nhẫn hôm qua anh đeo cho cô.
"Em còn chưa nghĩ ra.". Cô trả lời, nhẫn ở trên cổ cô, cô có một cái vòng, cô xuyên qua nhẫn đeo trên cổ. Bây giờ còn chưa quyết định cái gì, sao cô có thể đeo nhẫn anh cho!
Minh Ý nâng cằm của cô để cô đối diện với anh, sau đó nói: "Chờ em nghĩ xong, đeo nhẫn lên cho anh xem.".
Mậu Hinh muốn trả lời, chờ cô nghĩ xong, ngay cả cô cũng không biết đến bao giờ?
Buổi chiều cuối cùng mưa cũng ngừng, Tạ Tam nhận được tin tức, đường thông rồi.
"Vẫn đề nghị ngày mai trở về thì tốt hơn, bên ngoài còn đang mưa nhỏ.". Tạ Tam nói.
"Không được, tôi phải trở về.". Ngày tiếp theo là ngày mở phiên toà của vụ án Giang Nguyệt Đình, cô có rất nhiều việc phải làm.
"Chúng ta về thành phố thôi!". Minh Ý biết tâm tư của cô, biết cô vẫn nhớ công tác.
Buổi chiều khởi hành trở về thành phố, Mậu Hinh phải trực tiếp đến Luật Chính Tư, Tiểu Sâm về nhà với Minh Ý.
Trước tiên Tạ Tam đưa cô trở về Luật Chính Tư, lúc xuống xe Tiểu Sâm hỏi: "Hinh Hinh, mẹ có về ăn cơm không?".
"Hiện tại vẫn chưa biết, con ở với chú Nhất được không?" Mậu Hinh nói.
"Được ạ, Hinh Hinh đừng lo.". Tiểu Sâm nói xong, hôn lên mặt cô một cái.
Minh Ý cực kỳ tự giác ngay khi Mậu Hinh không kịp phản ứng, hôn một cái trên mặt bên kia của cô: "Công việc quan trọng nhưng là phải chú ý nghỉ ngơi, tan tầm gọi điện thoại cho anh, anh bảo Tạ Tam tới đón em.".
"Mậu kiểm có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.". Tạ Tam lập tức tiếp lời.
Mậu Hinh ngây ra như phỗng, người đàn ông này đang diễn vở gì vậy, hình như quan hệ của anh và cô vẫn chưa đến mức hôn tới hôn lui như vậy đâu. Dường như sau khi bọn họ hôn nhau ở Đông Hồ, anh biểu hiện rất tự nhiên đối với chuyện bọn họ hôn môi.
Mậu Hinh tăng ca đến hơn chín giờ tối, lúc tan tầm mưa đã tạnh, cô vốn định gọi xe, ai biết vừa ra tới đã nhìn thấy Tạ Tam ở phía xa xa.
"Mậu kiểm, lão Đại bảo tôi đến đón cô.". Tạ Tam nói xong, mở cửa xe cho cô.
"..." Mậu Hinh phản ứng chậm vài giây, mới hỏi, "Sao anh biết lúc nào tôi tan tầm?".
"Lão Đại nói.". Tạ Tam trả lời, "Lão Đại nói, giờ này có lẽ cô tan tầm rồi.".
Sao anh lại biết được, Mậu Hinh đương nhiên không thể gọi điện thoại hỏi anh ngay bây giờ, người ta đã mở cửa xe cho cô, cô đành phải lên xe.
Tạ Tam lái xe cực kỳ ổn định, không nói nhiều lắm, chỉ tập trung lái xe.
Chỉ là Mậu Hinh đột nhiên hắt hơi một cái trên xe, anh hỏi: "Mậu kiểm, cần mở máy sưởi không?".
"Không cần.". Mậu Hinh nói xong, lại hắt xì.
"Hình như Mậu kiểm bị cảm, phải chú ý nghỉ ngơi.". Tạ Tam nói xong, còn mở máy sưởi nhè nhẹ.
Về đến nhà, Minh Ý vừa lúc từ phòng Tiểu Sâm ra, nhìn thấy cô thì nói: "Tiểu Sâm đã ngủ, ngày mai em phải lên toà án, nghỉ ngơi sớm một chút.".
"Cảm ơn.". Mậu Hinh không tự nhiên lắm trả lời, thấp giọng nói.
"Ngày mai chắc thẩm vấn ở tòa sẽ kết thúc trước năm giờ buổi chiều phải không?". Anh đột nhiên hỏi.
"Chắc khoảng đó!". Mậu Hinh không rõ sao anh lại hỏi như vậy, "Sao vậy?".
"Buổi tối cùng ăn cơm, nhớ đeo nhẫn anh đưa cho em.". Minh Ý nói xong, mặt dán lên.
Mậu Hinh đã quên tránh ra, khi cô cho rằng anh muốn hôn cô, anh chỉ cười sau đó rời đi.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Mậu Hinh xấu hổ đỏ mặt, thế mà lại trêu chọc cô. Người đàn ông này, kỹ xảo trêu gái thành thạo như vậy từ bao giờ! Đây là kinh nghiệm từng trải vô số lần mới có thể làm được đi!
Ý thức được tâm trạng mình lại có chút chua xót, cô lắc lắc đầu, ngày mai còn phải lên tòa, không thể bị anh ảnh hưởng.