Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 105: Tôi không cần mặt nữa




Editor: Quỳnh Nguyễn

Bên ngoài sấm sét vang dội, Mậu Hinh lại bị người đàn ông hôn đến choáng váng trong phòng bếp, tay cô không ngừng vuốt ve bồn rửa tay, đột nhiên tay trái của anh che nắm tay cô, sau đó trên ngón tay có một vật gì đó lạnh lẽo.

Chờ phục hồi tinh thần lại, anh rốt cục đồng ý buông cô ra, cô cúi đầu liền thấy trên tay mình có một cái nhẫn.

"Hinh Hinh, anh có một ngàn vạn loại phương pháp cho em đồng ý, nếu em muốn thử qua từng cái cũng được, anh mỏi mắt mong chờ.". Anh nói.

Mậu Hinh chấn kinh nhìn anh, đây là Minh Ý cô biết sao? Sao người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy vừa nguy hiểm lại vừa giảo hoạt a!

"Đi thôi, anh đưa em về phòng.". Tay anh không rời khỏi eo cô, anh biết cô sợ ban đêm trời mưa sét đánh hơn bất kỳ ai.

Trong lòng Mậu Hinh khó ổn định, nhưng không từ chối, mặc anh ôm lên lầu.

Lúc vào phòng, anh không vào trong: "Nghỉ ngơi tốt, ngày mai mưa ngừng chúng ta sẽ trở về.".

Cô không đáp lại, khép cửa phòng.

Đóng cửa phòng, sau đó không khỏi dán lưng lên cánh cửa, sờ chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út, vuốt nhè nhẹ tới tới lui lui. Quyết định không nghĩ gì nữa, trước tiên đi ngủ rồi nói sau.

Sáng sớm ngày tiếp theo, hết mưa rồi, bên ngoài gió vẫn thổi rất mạnh. Mậu Hinh nhận được điện thoại, vì bão số 4, Luật Chính Tư cũng nghỉ một ngày. Cô thở phào một hơi, hỏi Tạ Tam, hôm nay có thể về thành phố không.

"Đoạn đường vào thành phố xảy ra sự cố, đường bị chặn, tạm thời còn chưa thấy tin tức đã thông đường.". Tạ Tam trả lời.

Mậu Hinh cực kì lo lắng, đặc biệt ăn xong bữa sáng, bên ngoài lại bắt đầu mưa, cô cảm thấy hôm nay vô vọng trở về thành phố.

Minh Ý tâm tình tốt, anh chơi cờ với Tiểu Sâm. Tiểu Sâm phản ứng cực nhanh, chơi cờ năm quân cực kỳ tốt, Minh Ý chơi với bé, có thua có thắng.

Tạ Tam và Tạ Tạ bên cạnh cũng hơi giật mình, vì bọn họ nhìn ra lão Đại cũng không nhường, đánh cực kỳ nghiêm túc. Tiểu Sâm mới năm tuổi, vậy mà có thể chơi cờ năm quân ngang ngửa với lão Đại, muốn vậy phải có năng lực tính toán và năng lực phản ứng rất mạnh.

"Đây là thiên tài a!". Tạ Tạ nhìn khuôn mặt Tiểu Sâm tròn vo, xinh đẹp đáng yêu như thế, người ta làm sao có thể không thích.

"Oa, dì Tạ Tạ, thật tinh mắt, rất nhiều người đều nói với cháu như vậy.". Tiểu Sâm không khiêm tốn chút nào nói.

Tiểu Sâm cực kỳ thông minh, từ khi bé biết nói, cô dạy bé con số đơn giản, từ đơn, ai ngờ vừa dạy bé đã biết. Về sau học tiếng Trung, bé cũng biểu hiện ra thiên phú cực cao.

Bé năm tuổi đã học số học cơ bản, lượng từ ngữ Anh văn Trung văn lại càng kinh người. Về sau cô dẫn bé đi đo IQ, đo ra chỉ số thông minh cao tới 180. Ông trời công bằng, để cho cô suýt nữa biến thành người mù, để cho cô suýt nữa chết nơi đất khách quê người, lại cho cô có một con trai thiên tài.

Thực không khiêm tốn, nhưng cô rất thích! Mắt Tạ Tạ sáng như sao, hận không thể ôm Tiểu Sâm vào lòng hung hăng hôn vài cái. Cô nghĩ, tiểu tử này nói không chừng thật sự là đứa nhỏ của lão Đại, chỉ có lão Đại mới có thể có con trai có chỉ số thông minh cao như vậy.

"Mậu Tiểu Sâm, mặt của con có thể đừng dày như vậy được không?". Mậu Hinh liếc con trai, cô đã dạy con phải khiêm tốn một chút, nhưng bé chưa bao giờ biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào.

"Mặt con dày sao?". Tiểu Sâm sờ sờ hai má mềm mại, "Hinh Hinh, con cảm thấy được mặt của mẹ cũng khá dày nha!".

"..." Xú tiểu tử, Mậu Hinh gõ đầu bé một cái.

Tiểu Sâm cũng không dám trêu chọc mẹ mình, lập tức leo lên người cô, ngồi trong lòng cô hôn một ngụm nói: "Được thôi, tôi là mặt của Mậu Tiểu Sâm, anh đã không cần đến tôi từ lâu rồi.".

"..." Mậu Hinh hoàn toàn không thể nói gì với con trai.

Tạ Tạ bên cạnh cười ngả trước ngả sau, ngay cả Tạ Tam xưa nay đứng đắn cũng bật cười.

Minh Ý lại cười như không cười nhìn Mậu Hinh, có một con trai dở hơi như vậy, là một chuyện hạnh phúc đến mức nào.