Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 103: Là Minh gia không chịu buông tha




Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Ý cúi đầu nhìn Mậu Hinh, có thể là do ngọn đèn, mặt cô trắng gần như trong suốt. Cô thật sự cực kỳ gầy, mặc áo màu xám, lộ ra cổ dài nhỏ, chỗ cổ có xương quai xanh nho nhỏ. Cô đi dép lê, thấp hơn anh nửa cái đầu, cô như vậy có vài phần yếu ớt, cực kì khiến người mến yêu.

Tiếng mưa rơi tiếng sấm bên ngoài vẫn rất lớn, Mậu Hinh đã uống vài ngụm nước liền buông chén nói: "Em về phòng đây.".

Minh Ý cầm cổ tay cô nói: "Chúng ta tâm sự.".

" Tâm sự cái gì...". Mậu Hinh tận lực bỏ qua hơi nóng trên cổ tay, nhẫn nại đè những cuộn trào trong lòng xuống.

"Tâm sự đề tài hôm nay chúng ta chưa nói xong trên xe.". Anh nói.

"Không phải đã nói xong rồi sao?". Mậu Hinh dựa lưng vào bồn rửa tay, thần kinh căng thẳng, "Kỳ thật không có gì có thể nói.".

"Anh có.". Anh nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt thâm trầm, giống như đế vương trong bóng đêm, khóa chặt con mồi.

Mậu Hinh cảm nhận được cảm giác áp bách, hiện tại Minh Ý cực kỳ khôn g giống với Minh Ý năm đó. Năm đó Minh Ý cực kỳ ôn hòa, lúc đối mặt cô thật sự giống như anh trai, anh sẽ chăm sóc cô, nhưng sẽ không để cô cảm nhận được bất kỳ cảm giác áp bách gì.

Nhưng Minh Ý lúc này, ánh mắt anh quá trắng trợn, rất có tính xâm lược, cô tự giác khẩn trương.

"Em có thể từ chối không?". Bầu không khí như vậy, cô không muốn nói chuyện với anh, chỉ muốn né tránh.

"Không thể.". Tay trái Minh Ý chống bên cạnh cô.

"Hiện tại em chỉ muốn đi ngủ.". Mậu Hinh muốn chạy trốn.

"Tối hôm nay trời mưa.". Minh Ý nói.

"Vậy thì sao?". Mậu Hinh xoay mặt, không nhìn anh.

"Trước đây mỗi khi trời mưa, buổi tối em đều chạy đến phòng anh ngủ với anh, em còn nhớ không?". Minh Ý thấp giọng hỏi.

"..." Trái tim Mậu Hinh nhảy lên đến cổ họng, thấp giọng nói, "Đó là trước đây, hiện tại em thay đổi, chỉ có đứa nhỏ mới sợ sét đánh trời mưa.".

"Hiện tại em vẫn sợ hãi như trước.". Minh Ý nói xong, tay đặt trên mu bàn tay của cô, "Tay em lạnh giá, lúc ăn cơm em không yên lòng, Hinh Hinh, em thủy chung vẫn là Hinh Hinh kia.".

"Em sợ hãi thì sao!". Mậu Hinh nghe anh nói như vậy, cũng nổi giận, giọng càng bén nhọn, "Vì sao em sợ hãi, chẳng lẽ anh không biết sao?".

Nói xong câu đó, toàn thân Mậu Hinh bắt đầu run rẩy, cô căn bản không muốn nhớ lại những chuyện này, cảm thấy quá hổ thẹn, quá không chịu nổi, quá khó chịu, nhưng Minh Ý vẫn lại từng bước một bức cô.

Minh Ý cảm nhận được cô rõ ràng rất tổn thương, than nhẹ, không khỏi xoa mặt cô: "Hinh Hinh, em vẫn không chịu buông tha chính em.".

"Em từ trước đến giờ đều không hiểu anh, Minh Ý, thật sự không hiểu anh.". Năm đó cô không phải không có ý đồ đi dò xét phản ứng của anh, muốn biết tình cảm của anh với mình. Nhưng anh luôn nói với người ngoài cô là em gái của anh, chờ cô rốt cục sắp bỏ cuộc, thì chút hành động của anh lại khiến cô cực kỳ hỗn loạn, không biết làm sao.

Lúc quả thật nghĩ muốn xác định, hết thảy đều đã chậm.

"Anh biết rõ năm đó vì sao em ở lại Minh gia? Anh cũng biết vì sao em phải rời khỏi Minh gia, vì sao anh còn đề xuất cái đề nghị vớ vẩn kia, điều đó căn bản không có khả năng, anh không biết sao?". Mậu Hinh hỏi lại từng câu.

Minh Ý lẳng lặng nhìn cô, anh có thể cảm nhận được rõ ràng thống khổ và vùng vẫy của cô, tay anh đặt tới sau thắt lưng cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Vì sao anh nói em không chịu buông tha mình, là Minh gia không chịu buông tha em.". Mậu Hinh nói xong câu đó, mặt tựa vào đầu vai anh, nhẹ nhàng khóc thút thít.