Editor: Quỳnh Nguyễn
Trời mưa một đêm, Mậu Hinh bị tiếng sấm từ nửa đêm đến sáng đánh thức, chỉ thấy cánh tay đau kịch liệt, đây là bệnh cũ, trời mưa xuống cánh tay trái của cô sẽ đau.
Cô tìm bộ quần áo khoác lên người, xuống lầu mở tủ lạnh phòng bếp, lấy bình nước đá, cầm chén ra, muốn rót cho mình ly nước.
Đột nhiên một tia sét đánh ngoài cửa sổ, bổ ra một tia sáng ở phòng bếp, tay cô hơi run, chén nước va vào bồn rửa tay, nước đổ ra lênh láng khắp nơi.
Cô nhìn nước chảy, thở dài một tiếng, định tìm khăn lau.
"Đừng động vào.". Tiếng Minh Ý vang lên sau lưng cô.
Nghe được tiếng anh, Mậu Hinh mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy anh đứng ở cửa, tim cô hơi hơi nhảy lên nói: "Anh...Anh cũng bị tiếng sấm đánh thức sao?".
"Ừ.". Minh Ý đi tới, đứng sau lưng cô tay trái lấy bình nước đá trên tay cô thả lại tủ lạnh, "Mặc dù bây giờ trời rất nóng, nhưng hơn nửa đêm uống nước đá vẫn không tốt cho thân thể, uống nước ấm đi!".
Nói xong, anh cầm ấm nước, bắt đầu đun nước. Chỉ chốc lát sau ấm nước phát ra tiếng ùng ục, đặc biệt rõ ràng vang trong phòng bếp.
"Có phải cánh tay trái em lại đau không?". Minh Ý hỏi.
"Hơi đau...". Cánh tay trái cô có một vết thương cũ, là vết thương bị con chó Minh Nhất Hạ yêu nhất cắn.
Lúc mười hai tuổi, Minh Nhất Hạ được ông ngoại cho một con chó, toàn thân tuyết trắng, cực kỳ hoạt bát cũng thật đáng yêu. Minh Nhất Hạ lấy tên là Đại Bạch, buổi tối đều phải ôm Đại Bạch vào phòng ngủ với mình.
Minh Nhất Hạ vô cùng yêu thương Đại Bạch, Đại Bạch có phòng sủng vật, phòng đồ chơi. Mỗi ngày cô ta tan học về nhà trước tiên phải tìm Đại Bạch. Thực ra Mậu Hinh cũng thích Đại Bạch, Đại Bạch hoạt bát, tính tình đặc biệt ôn hòa, cũng trung thành với chủ nhân. Có đôi khi Mậu Hinh thích chơi với Đại Bạch trong sân, có rất nhiều tình cảm.
Khi cô mười lăm tuổi, ngày đó Minh Nhất Hạ đi chơi với bạn học, Mậu Hinh chơi với Đại Bạch ở vườn hoa nhỏ phía sau, không biết vì sao Đại Bạch đột nhiên phát cuồng, nhảy dựng lên nhào vào người cô, cắn cánh tay trái của cô.
Cô bị dọa đến choáng váng, Đại Bạch là con chó to lớn, rất lực lưỡng, cô bị Đại Bạch kéo đi tới vài mét, chờ người hầu tới, cánh tay trái cô đã bị cắn đến rơi ra một miếng thịt.
Đưa đến bệnh viện, bác sĩ tiêm uốn ván cho cô, còn nói cô có thể sống sót là cực kỳ may mắn. Bởi vì chó này vốn là chó ngao Tây Tạng, khi tính cách phát cuồng đủ để cắn đứt động mạch một người đến chết.
Tay trái của cô cũng để lại di chứng từ lúc ấy, mỗi khi trời mưa sét đánh sẽ đau. Về sau cô gặp Đại Bạch, luôn có chút sợ hãi.
Hình như Đại Bạch biết sai lầm, nhiều lần muốn tới gần cô, nhưng khi đó Đại Bạch căn bản là ác mộng của cô, cô căn bản không thoát khỏi ác mộng được, chỉ cần nó nhích lại gần mình, cô sẽ sợ hãi đến cách xa vài mét.
Mãi đến có một ngày, ban đêm Đại Bạch đột nhiên miệng sùi bọt mép, đến lúc đưa đến bệnh viện thú cưng trị liệu đã không còn hiệu quả mà chết.
Bác sĩ thú cưng khám và chữa bệnh cho Đại Bạch nói Đại Bạch trúng độc tử vong, Minh Nhất Hạ đau lòng muốn chết, liền chắc chắn Đại Bạch là bị Mậu Hinh hại chết, bởi vì cô tìm thấy thuốc độc của chó trong phòng Mậu Hinh.
Trước kia Minh Nhất Hạ chỉ chán ghét cô mà thôi, sau khi Đại Bạch chết liền hận cô tận xương, tùy thời tùy chỗ đều muốn đuổi cô rời khỏi Minh gia.
"Anh có dầu hoa hồng, bôi một chút sẽ thoải mái hơn.". Minh Ý nói.
"Không cần.". Mậu Hinh nhàn nhạt từ chối, "Nước sôi.".
"Để anh.". Lúc cô đưa tay đi đổ nước, anh lấy ấm nước rót nửa chén nước cho cô, sau đó lại rót nửa chén nước đá, chạm cốc thấy nhiệt độ thích hợp, chuyển qua tay cô.
"Cảm ơn.". Mậu Hinh cầm lấy quai chén nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước ấm lướt qua cổ họng, giảm bớt khô khốc khó chịu trong cổ họng.