Tôn Cốc nghênh ngang rời khỏi phòng. Các ủy viên thường vụ cũng vội vàng bước đi theo. Lưu Ngạnhướng ánh mắt nhìn về phía An Tại Đào, ý bảo hắn trước khi đi thì ghé qua phòng của cô một chút, cô có việc cần nói với hắn.
Trước khi họp, An Tại Đào đã thấy thần sắc của Lưu Ngạn có chút không ổn. Hắn muốn hỏi cô nhưng nhìn thấy có rất nhiều lãnh đạo đi vào phòng họp nên cũng không hỏi gì thêm.
Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng cầm lấy quyển sổ và tách nước của mình bước ra ngoài.
Khi hội nghị thường vụ diễn ra, Huyện ủy đều sẽ chuẩn bị cho các lãnh đạo nước trà và tách trà. Nhưng các ủy viên thường vụ lại không dùng đến mà bình thường đều mang theo tách trà của mình.
Cho dù lãnh đạo không cần, nhưng mỗi lần họp thì vẫn theo lệ mà mang lên những tách trà bằng sứ trắng, đặt lên trên bàn hội nghị, giống như một vật trang trí.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều thừa. Đây cũng chính là đại diện cho tác phong công tác tại cơ quan. Mặt mũi là điều rất quan trọng.
Hạ Canh kẹp quyển sổ ở nách, tay cầm tách trà chậm rãi đi đến. Nói đến quyển sổ này thì kỳ thật cũng có vài phần đáng giá nghiền ngẫm. Thường quyển sổ mà các lãnh đạo dùng ghi chép trong các hội nghị có bìa màu đen lớn, rất ít có lãnh đạo nào dùng quyển sổ màu khác. Vào mùa hè, ở từng địa phương, các lãnh đạo tham dự hoạt động đều gần như là thuần một màu. Áo mài trắng bỏ vào trong quần tây màu đen.
Chi tiết này nhìn qua thì thấy nó bé nhỏ, không đáng kể nhưng kỳ thật nó lại đại diện cho văn hóa quan trường.
- Đồng chí Tiểu An, cậu sẽ đi tỉnh chứ?
Hạ Canh vừa đi bên cạnh An Tại Đào, vừa cười nói.
- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Hạ, tôi sẽ đến tỉnh. Tiếu lão đang chờ tôi ở đó. Tôi có hẹn với ông ấy tối nay ăn cơm.
An Tại Đào chậm rãi bước đi, nhưng ý thức bước sau Hạ Canh nửa bước. Sự kính cẩn này khiến Hạ Canh cảm thấy rất hài lòng.
Bí thư Tiểu An là một người cứng rắn, mạnh mẽ nhưng trước mặt mình vẫn duy trì thái độ kính cẩn, khiến cho Hạ Canh trong lòng có cảm giác rất thích.
Chúng ta là đồng hương với nhau. Hiện giờ, chúng ta đều làm quan nơi đất khách, rời xa quê hương, do đó trong công tác phải chiếu cố lẫn nhau, trong cuộc sống thì quan tâm yêu thương lẫn nhau.
Ánh mắt Hạ Canh nhìn An Tại Đào đầy thâm ý. Ông ta bước đi trước, nói:
- Tôi đi trước đây, có việc gì thì cứ tìm tôi.
Đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của Hạ Canh, khóe miệng An Tại Đào hiện lên một nụ cười. Hạ Canh đã cố ý thể hiện thiện ý bắt đầu từ mấy tháng trước. Còn về mối quan hệ giữa Tôn Cốc và Hạ Canh thì hắn cũng biết rõ. Hắn tuy không cự tuyệt việc liên minh với Hạ Canh nhưng hắn cũng không có thói quen bị người khác sai khiến. Trước mắt, hắn cũng đã có chút manh mối không tốt. Hạ Canh dường như cũng có chút giống như Đỗ Canh, không ngờ muốn dùng mình như một quân cờ.
Tôi giống như một quân cờ sao? An Tại Đào có chút trào phúng mà đứng đó mỉm cười, nhưng sau đó thì nụ cười chợt tắt, theo bản năng mà lộ ra một sự lạnh lùng.
Lưu Ngạn đang ở trong phòng làm việc. Phó chủ nhiệm phòng Xử lý Lý Long Đào đang báo cáo công tác với cô, nhìn thấy An Tại Đào bước vào thì khẩn trương đứng dậy, kính cẩn nói:
- Xin chào Bí thư An!
- Anh là…!
An Tại Đào nở nụ cười. Hắn đối với người ở cơ quan cũng không quen thuộc hết. Lưu Ngạn vội vàng đứng dậy, rót một ly nước rồi nhẹ nhàng đưa qua cho hắn, đồng thời thuận tay phủi đi lớp bụi trên áo hắn:
- Bí thư An, đây là Phó chủ nhiệm Lý của văn phòng Xử lý huyện.
Hành động dịu dàng này dường như là làm theo bản năng, gần như bỏ qua sự có mặt của Lý Long Đào. Theo lý, ngay trước mặt cấp dưới, Lưu Ngạn không nên làm vậy. Nhưng sự rụt rè và kiêu ngạo của cô khi nhìn thấy An Tại Đào đã sớm tiêu tan.
Thoáng nhìn thấy lãnh đạo bình thường rất lãnh đạm nay không ngờ lại tỏ ra dịu dàng với một người đàn ông như vậy, Lý Long Đào trong lòng có chút khó hiểu. Nhưng y chợt nhìn thấy từ trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lưu Ngạn lại toát ra sự nóng bỏng thì không khỏi rùng mình, khẩn trương cúi đầu chào rồi đứng dậy đi ra ngoài.
- Trưởng ban Lưu, Bí thư An, tôi xin phép ra ngoài. Lát nữa tôi sẽ quay lại lấy tài liệu mà cô đã duyệt.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Lý Long Đào, cười nói:
- Lưu Ngạn, em làm thuộc cấp của em sợ rồi đấy. Anh nói với em, như vậy cũng không tốt đâu.
Lưu Ngạn bĩu môi:
- Sợ thì cứ sợ, em cũng không phải cố ý. Dù sao thì bọn họ cũng hiểu em. Bất kể là lãnh đạo hay là nhân viên bình thường, em đều có thái độ này.
An Tại Đào nhún vai, không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này:
- Lưu Ngạn, em tìm anh có việc gì?
- Sáng nay, chú Trần gọi điện thoại cho em, bảo em nói với anh một chuyện. Anh đừng có kích động, hãy nghe em nói trước đã. Trần Duệ đột nhiên được chẩn đoán bị ung thư máu, trước mắt đang điều trị tại bệnh viện tỉnh. Chú Trần nói, bệnh viện này thông báo muốn trị tận gốc loại bệnh này chỉ có một phương pháp.
An Tại Đào cả kinh, thốt lên:
- Thay tủy?
Hắn tuy rằng đối với Trần Cận Nam và Trần Duệ có chút oán giận trong lòng, nhưng khi Trần Duệ bị căn bệnh này thì cũng có chút không ngờ.
Lưu Ngạn thở dài, gật đầu:
- Đúng vậy, việc thay tủy thì em nghe không hiểu lắm. Dù sao thì ý của chú Trần là đối với loại bệnh này, thừa dịp Trần Duệ còn trẻ thì càng thay tủy sớm thì tương lai khả năng chữa khỏi bệnh càng cao. Hiện nay, chú ấy đang kêu gọi bệnh viện xem có ai hiến tủy không.
Nói đến đây, Lưu Ngạn dừng một chút, nhẹ nhàng bước đến nắm cánh tay của hắn:
- Em biết trong quá khứ anh đã chịu cực khổ và ủy khuất. An Tại Đào, em rất hiểu tâm trạng của anh. Nếu em gặp chuyện như vậy, sợ rằng em còn biểu hiện kịch liệt hơn anh nữa. Nhưng chúng ta không thể thấy chết mà không cứu. Chú Trần sợ anh không tiếp điện thoại của chú ấy, nên bảo em thay chú khẩn cầu anh, anh hãy đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra tủy xem sao. Hai người là anh em cùng cha khác mẹ, biết đâu có thể hợp tủy thì sao.
Lưu Ngạn nói xong, nhìn thấy sắc mặt An Tại Đào biến đổi, im lặng không nói gì. Tuy cô muốn khuyên hắn thêm hai câu nữa nhưng lại sợ hắn hiểu lầm mình nên không nói tiếp. Nhưng hắn suy nghĩ gì thì cô đều hiểu. Dù sao thì mạng người quan trọng, ngay cả khi hắn còn oán hận Trần gia thật nhiều thì cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Đương nhiên, hắn có thể hiến tủy cho Trần Duệ nếu như hợp tủy.
An Tại Đào quay đầu bước ra, một câu cũng không nói. Nhưng hắn biết, Lưu Ngạn cũng đi theo hắn:
- Anh đừng lái xe của mình. Chúng ta đi chung một chiếc, đến bệnh viện xem sao.
3h chiều thì hai người đều đến tỉnh. Trên suốt đoạn đường đi, An Tại Đào không nói gì. Hắn lái xe đến tỉnh, thả Lưu Ngạn xuống rồi nói:
- Anh đến gặp Tiếu lão bàn chuyện. Xong thì buổi tối anh sẽ qua.
Lưu Ngạn gật đầu, cũng không nói gì. Người thông minh như cô, biết trong lúc này im lặng là tốt nhất. Tính tình của An Tại Đào cô biết rất rõ. Nếu hắn nói không chịu thì ai cũng sẽ không ép hắn được.
Nhìn An Tại Đào lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường, Lưu Ngạn lúc này mới chậm rãi thở dài rồi bước vào bệnh viện. Tuy rằng cô không có cảm tình với Trần Duệ, nhưng dù sao hai nhà cũng có giao tình, Trần Duệ đột nhiên mắc căn bệnh hiểm nghèo, cô nói như thế nào cũng phải đến thăm một chút.
Đi thang máy lên tầng mười ba của bệnh viện. Đây là khu phòng bệnh cao cấp. Trước cửa phòng bệnh, một đám người đang xúm xít vây quanh. Có bác sĩ, y tá, còn có cán bộ chính phủ. Xem ra là đến thăm hỏi Trần Duệ. Thấy chưa được vào nên đành đứng ở cửa.
Con trai của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trần Cận Nam, một số cán bộ tỉnh ủy, cán bộ lãnh đạo cơ quan tỉnh và lãnh đạo bệnh viện trong hai ngày này đều không ngừng đến thăm.
Chuyên gia được mời đến từ thủ đô đã hội chẩn với chuyên gia của bệnh viện tỉnh cho ra kết luận cuối cùng, chính là khẩn trương thay tủy, càng sớm càng tốt.
Tuy rằng Trần Cận Nam ở Đông Sơn quyền thế hiển hách. Cha vợ ông ta được coi là nhân vật số một ở thủ đô. Nhưng để tìm được tủy thích hợp trong một thời gian ngắn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao không phải có tiền có quyền thế là có thể giải quyết vấn đề.
Cái gọi là thay tủy, chính là đem tủy của người bình thường ghép cho người bị mất đi khả năng tái tạo máu, khôi phục lại khả năng đó. Ghép tủy cũng được chia ra làm hai dạng: tự ghép tủy và dị ghép tủy. Dị ghép tủy có thể lấy tủy từ người thân trong gia đình, anh em họ hàng gần. Hai vợ chồng Trần Cận Nam đã xét nghiệm tủy nhưng không ai thích hợp. Hơn nữa, tuổi của hai người cũng đã lớn, lại có bệnh cao huyết áp, bệnh tiểu đường…nên cũng không thích hợp để lấy tủy. Trước mắt, vợ chồng Trần Cận Nam chỉ có thể hy vọng từ An Tại Đào.
Dù sao, hắn cũng là anh em cùng cha khác mẹ với An Tại Đào, nên khả năng thành công cũng rất lớn. Nhưng nhớ đến lúc trước An Tại Đào đã từng nói một cách lạnh lùng "cha của tôi đã chết rồi" thì Trần Cận Nam cảm thấy trong lòng không rét mà run.
Nó sẽ đến sao?
Trên hành lang, Lưu Ngạn bước rất chậm. Cô đang trải những nỗi suy nghĩ trong lòng. Nói thật, cô cũng không muốn nhìn thấy Âu Dương Đan.
Bí thư Thành ủy tân nhậm Phòng Sơn, trước là Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trương Bằng Viễn từ đầu hành lang kia đi đến. Bước chân vội vã băng ngang qua người Lưu Ngạn như một cơn gió. Trương Bằng Viễn ngày mai sẽ đến thành phố Phòng Sơn nhậm chức, đột nhiên nghe nói con của lãnh đạo Trần Cận Nam bị bệnh ung thư máu nên lập tức đến bệnh viện để thăm hỏi.
- Trưởng ban Trần, Trần Duệ sao rồi?
Trương Bằng Viễn vừa gật đầu chào các cán bộ quen biết khác, vừa hỏi Trần Cận Nam.
Trần Cận Nam thở dài:
- Lão Trương, anh đến rồi à? Thật sự là họa phúc khó lường mà. Tôi cũng thật không ngờ, con mình đột nhiên lại mắc căn bệnh quái ác như thế.
Trương Bằng Viễn liếc mắt nhìn Giám đốc bệnh viện lão Triệu. Lão Triệu là anh rể của ông ta. Lão Triệu cũng đã nhìn thấy Trương Bằng Viễn thì liền bước đến, gật đầu chào:
- Trưởng ban Trần, ngài cũng đừng lo lắng quá. Hiện tại y học đã tiến bộ, bệnh viện chúng tôi có thể cam đoan với ngài, chỉ cần tìm được tủy thích hợp thì chúng tôi sẽ phẫu thuật thành công. Hiện tại trong nước và trên thế giới, các ca ghép tủy thành công có rất nhiều.
Âu Dương Đan từ trong phòng bệnh đi ra, sắc mặt tiều tụy khiến cho Lưu Ngạn đang đến gần cũng phải giật mình kinh hãi. Âu Dương Đan mệt mỏi đau thương gật đầu chào Trương Bằng Viễn, thoáng nhìn thấy Lưu Ngạn thì ánh mắt sáng ngời, nhưng sau đó thì chợt ảm đảm xuống. Bởi vì người bà không nhìn thấy người mà bà muốn thấy.
Âu Dương Đan thân hình run lên nhè nhẹ, bà vội vàng bước đến, nắm tay Lưu Ngạn, giọng nói trầm thấp và khàn khàn:
- Tiểu Ngạn, cậu ấy không chịu đến à?
Lưu Ngạn thở dài, thấy xung quanh có rất nhiều người nên lảng tránh vấn đề này, nhẹ giọng hỏi:
- Cô Âu Dương, Tiểu Duệ sẽ không sao đâu.
An Tại Đào tâm trạng phức tạp lái xe đến nhà khách Nam Giao. Tiếu lão và trợ lý của ông ấy Hoàng Á Long đã chờ sẵn ở cửa, thấy hắn thì liền mỉm cười bước đến. An Tại Đào kỳ thật đến tỉnh cũng không có sự việc gì trọng đại, chỉ có điều Tiếu lão gọi điện thoại thúc giục hắn đến tỉnh, nói là ông ấy phải về Nam Dương nên trước khi đi muốn cùng hắn ăn cơm.
Từ lúc quen biết được người mà giống đứa con trai đã mất của mình, bao nhiêu tình cảm của Tiếu lão đã dồn hết lên người An Tại Đào.
Nếu không phải An Tại Đào rất có cá tính và chủ kiến của mình, ông ta nhất định sẽ tìm mọi biện pháp đem An Tại Đào đến Nam Dương, không cho hắn rời khỏi mình nửa bước. Mấy ngày nay, ông ta sở dĩ không muốn rời khỏi Trung Quốc là bởi vì nhớ thương An Tại Đào. Mỗi lần nhớ đến gương mặt anh tuấn của An Tại Đào, ông đều cảm thấy hình như đứa con trai đã mất của mình sống lại.
Thấy Tiếu lão đích thân ra đón mình, An Tại Đào khẩn trương xuống xe, cười nói:
- Cha nuôi, sao lại cha lại ra ngoài này? Xin chào trợ lý Hoàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hoàng Á Long ôn hòa cười, đứng một bên không nói gì. Còn Tiếu lão thì cười ôm đồm.
Tiếu lão kéo An Tại Đào đến bãi đỗ xe của nhà khách Nam Giao, nơi đang có chiếc xe thể thao loại Porsche mới tinh màu xanh da trời. Chiếc xe này là kiểu mới nhất. Hình dáng của xe mượt mà, dưới ánh nắng chiều tà, màu xanh da trời ánh lên màu phản quang, mang lại cho chiếc xe sự thanh lịch, quý phái.
An Tại Đào tuy rằng không hiểu về xe lắm, nhưng cũng biết đây là xe hàng hiệu, giá cả đương nhiên là rất đắt tiền.
- Tiểu Đào, cha nuôi sẽ quay về Nam Dương. Ba thấy xe của con đã cũ rồi, nên mua cho con một chiếc xe mới, xem như là quà mà cha nuôi tặng cho con. Con không cần phải từ chối. Cha nuôi cho con cái xe này thì có thấm vào đâu. Nếu con không nhận thì cũng đừng nhận cha là cha nuôi nữa.
Hoàng Á Long đứng bên cạnh cười nói:
- Đúng vậy, đây là tâm ý của ông cụ. Cũng chỉ là một chiếc xe, không có gì ghê gớm cả. Cậu hãy nhận lấy đi.
Tiếu Kim Phong là một tỷ phú Nam Dương. Một chiếc xe đối với ông ta mà nói thì chẳng khác nào mua một chiếc di động mà thôi.
Nhưng An Tại Đào cười khổ:
- Cha nuôi, không phải là con không muốn nhận. Chỉ có điều, hiện tại bây giờ con chỉ là một cán bộ nhỏ ở cở sở. Sở hữu một chiếc xe sang trọng như vậy chỉ sợ là ảnh hưởng không tốt.
- Sợ cái gì?
Tiếu Kim Phong khoát tay nói:
- Con là con nuôi của cha. Bí thư Tiếu có thể làm chứng. Người của Tiếu gia sở hữu một chiếc xe thể thao thì có gì là lạ đâu.
Nhìn thấy An Tại Đào còn chút do dự, Tiếu Kim Phong nhíu mày nói:
- Được rồi, đừng nói nữa. Đây chỉ là một chiếc xe, con nếu không cần thì có thể ném đi.
Hơn 7h tối, tại khu phòng bệnh cán bộ cao cấp, bệnh nhân rất ít nên hành lang rất vắng lặng. Ánh đèn hành lang sáng trưng, thậm chí có thể nói là có chút chói mắt. Lưu Ngạn ngồi bên ngoài phòng bệnh, lẳng lặng nhìn về phía thang máy. Âu Dương Đan lòng nóng như lửa đốt, thần sắc phức tạp đứng ngồi không yên. Còn Trần Cận Nam thì đứng ở cuối hành lang, buồn rầu hút thuốc.
Tuy rằng Lưu Ngạn đã nói là An Tại Đào hẳn sẽ đến. Nhưng hai vợ chồng Trần Cận Nam thật sự là không có gì nắm chắc.
- Tiểu Ngạn, có gì cháu gọi điện thoại cho cậu ấy chút.
Âu Dương Đan cúi đầu xuống:
- Cô có thể đi cầu xin cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đồng ý đến.
Lưu Ngạn thở dài, do dự một chút rồi lấy di động ra gọi cho An Tại Đào.
- Anh đang ở đâu vậy?
Lưu Ngạn chậm rãi bước đến gần phía thang máy.
- Anh đang ở nhà khách Nam Giao ăn cơm tối với Tiếu lão.
An Tại Đào giọng nói rất bình tĩnh, khiến Lưu Ngạn thở dài trong lòng.
- Vậy à? Thế lát nữa anh có đến bệnh viện không? Nếu anh không đến thì em không ở đây chờ anh nữa.
Trong điện thoại, nghe Lưu Ngạn nói xong, An Tại Đào trầm mặc một chút rồi nói:
- Em cứ chờ anh!
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại.
Tiếu Kim Phong nhìn thấy sau khi An Tại Đào nghe xong điện thoại thì sắc mặt có chút khó coi, liền hỏi một câu:
- Làm sao vậy, Tiểu Đào?
An Tại Đào giật mình. Dưới ánh đèn mông lung trong căn phòng, nhìn ông cụ rất tốt với mình, hắn trong lòng chợt dâng lên một tình cảm cha con. Hắn vốn tưởng rằng, mình và người của Trần gia sẽ hoàn toàn là người xa lạ. Nhưng từ khi nghe Lưu Ngạn nói Trần Duệ bị bệnh thì hắn trong lòng đã không còn giữ được sự bình tĩnh. Đây chính là một dạng dao động tình cảm gì chính hắn cũng không rõ.
Tiếu Kim Phong cười nhìn An Tại Đào. Nụ cười hiền lành đã làm tan khối băng giá trong lòng An Tại Đào. Trong lúc nhất thời, tâm tình hắn kích động, cảm thấy mình cũng nên nói với người này một chút về thân thế của mình.
An Tại Đào chậm rãi nói, lời nói bình tĩnh nhưng lộ ra sự đau thương, không cam lòng và oán hận khiến Tiếu Kim Phong, người mà trải qua nhân thế tang thương cũng phải tim đập nhanh.
Ông ta nắm chặt tay của An Tại Đào, thở dài nói:
- Con trai, con có thể nói cho cha nuôi nghe những lời này chứng tỏ chúng ta thật là đồng mệnh tương lân. Tuy nhiên, mọi chuyện đã trôi qua rồi. Ngày lành còn ở phía trước, hãy thả lỏng con tim mình một chút.
Nói ra những lời này, An Tại Đào cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Sự kích động dần dần bình ổn. Hắn khẽ cười:
- Cha nuôi, con đến đây không phải tố khổ với cha nuôi. Nhưng chỉ có điều là trong lòng cảm thấy khổ sở nên muốn trải lòng cùng cha nuôi thôi.
- Con trai!
Tiếu Kim Phong chậm rãi buông tay hắn ra:
- Cha nuôi cảm thấy con là một người rất lương thiện. Tuy rằng bọn họ có lỗi với con nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, phải không? Con trai, đi thôi, khẩn trương đi thôi. Mặc kệ nói như thế nào thì mọi người cũng có quan hệ huyết thống với nhau mà.
An Tại Đào lái chiếc xe thể thao Porshe màu xanh mà Tiếu Kim Phong tặng cho đến bệnh viện tỉnh vào lúc hơn 8h tối. Hắn vốn không muốn nhận lấy chiếc xe này. Nhưng thứ nhất là không muốn Tiếu lão phải giận. Thứ hai, nếu không nhận thì có vẻ như mình giả tạo quá. Dù sao nhà của cha nuôi mình cái mà không thiếu chính là tiền. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi không từ chối nữa.
Đem xe đậu vào bãi đổ xe của bệnh viện, An Tại Đào bước xuống xe, đứng trước cửa xe hút điếu thuốc, nhìn ánh đèn từ phòng bệnh lóe ra, để mặc cho cơn gió thổi qua.
Cầm lấy điện thoại, hắn gọi cho Lưu Ngạn rồi chậm rãi lên lầu. Hắn biết, người đang đợi hắn chính là Trần Cận Nam đầy quyền thế. Tuy rằng đã qua giờ tan tầm nhưng bệnh viện cũng đã bố trí người trực. Bất cứ khi nào hắn đến thì sẽ đưa hắn đi thử mẫu tủy.
Nếu tủy hợp thì hắn cũng không phản đối việc cho Trần Duệ. Nhưng hắn lại không muốn đối mặt với hai vợ Trần Cận Nam quá nhiều. Sau khi lấy tủy xong, hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi. Kiểm tra tủy hợp thì lại đến lần nữa, không thành công thì thôi.
Quả nhiên, tuy rằng không nắm chắc việc An Tại Đào có đồng ý hay không nhưng Âu Dương Đan vẫn thông báo cho bệnh viện lập tức chuẩn bị sẵn sàng. Giám đốc bệnh viện Triệu vẫn túc trực trong phòng trực ban, không có rời khỏi. Ông đã sớm nghe vợ chồng Trưởng ban Trần thông báo có người sẽ đến hiến tủy cho Trần Duệ, và có vài phần nắm chắc khiến cho lão Triệu có chút hồ nghi trong lòng. Nhưng với sứ mạng chữa bệnh nên bất cứ nhâh viên nào cũng sẵn sàng đợi lệnh.
Nếu muốn tủy hợp, trừ phi là hai người có huyết thống anh em, chị em thì mới nắm chắc. Lão Triệu trong lòng hiện lên sự hoài nghi:
- Nhưng Trưởng ban Trần dường như cũng chỉ có một đứa con này mà thôi. Có còn một đứa nào khác sao?
Mặc dù trong lòng có sự ngờ vực nhưng ông cũng không dám hỏi gì cả.
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra. Ở cửa thang máy, An Tại Đào nhìn thấy ba gương mặt cảm xúc không giống nhau. Trần Cận Nam thì nét mặt ngưng trọng. Âu Dương Đan thì sắc mặt đỏ lên, đầu hơi cúi xuống. Còn Lưu Ngạn thì thần sắc bình tĩnh mà nhìn hắn, đồng thời gật đầu:
- Anh đã đến rồi!
An Tại Đào cũng gật đầu. Hắn không thèm nhìn Âu Dương Đan và Trần Cận Nam một cái nào, đi thẳng đến trước mặt Lưu Ngạn, thản nhiên nói:
- Lưu Ngạn, anh dùng cơm với Tiếu lão, đành phải để em chờ lâu.
Lưu Ngạn ánh mắt xấu hổ nhìn Trần Cận Nam, khẽ mỉm cười:
- Chú Trần, cô Âu Dương, An Tại Đào đã đến rồi.
Trần Cận Nam bờ vai hơi run lên một chút. Ông lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:
- Con đã đến rồi, ba mừng lắm. Chỉ cần tủy của con hợp thì có thể cứu được em con rồi.
Nghe câu nói "em con được cứu rồi", hắn đột nhiên trong lòng nhảy dựng. Một sự oán giận không biết từ đâu lại trào dâng.
Từ nhỏ đến lớn, hơn một tuổi, người đàn ông này cho đến bây giờ cũng không quan tâm đến hắn dù chỉ một lần.
Mặc dù là tái sinh, nhưng dù sao cũng là bản thân hắn. Nỗi đau này vĩnh viễn tồn tại. Mặc dù hắn trầm ổn, nhưng giờ phút này cũng không khống chế được nội tâm trong lòng. Hắn lạnh lùng nhìn Trần Cận Nam, nghĩ: "Làm thế nào mà biết tôi đồng ý chứ? Giống như là tôi tồn tại là để cứu con ông à?"
Giọng nói của An Tại Đào vẫn lạnh lùng như thường:
- Tôi không có em trai nào cả. Trần gia các người, tôi không dám trèo cao.
Nói xong, tay của An Tại Đào run lên. Hắn đi nhanh đến chỗ hút thuốc. Không phải hắn muốn rời khỏi đây, chỉ có điều hắn muốn hút một điếu thuốc để lấy lại sự bình tĩnh. Bởi vì câu nói của Trần Cận Nam đã làm hắn kích động.
Sự kích động của hắn đã lọt vào mắt Âu Dương Đan, khiến bà còn tưởng rằng An Tại Đào ghi hận trong lòng, sẽ không chịu hiến tủy. Bà cũng biết, An Tại Đào là cốt nhục của Trần Cận Nam, là anh cùng cha khác mẹ với Trần Duệ, khả năng hợp tủy là rất cao. Đây chính là người duy nhất mà mình có thể trông cậy vào, nên bà làm sao mà có thể buông tha chứ.
Khóe miệng bà giật giật vài cái. Tính mạng của con trai bà cao hơn hết thảy. Bà gạt bỏ hoàn toàn mặt mũi và tôn nghiêm của một người đàn bà cao ngạo, vội vàng bước đến trước mặt An Tại Đào.
Nhớ đến Trần Duệ đang nằm trong phòng bệnh, bà tâm trạng kích động, ôm lấy cánh tay An Tại Đào.
- Dì cầu xin con!
Âu Dương Đan khóc lên một tiếng, không ngờ quỳ xuống dưới chân An Tại Đào.
- Bà không cần phải làm như vậy.
An Tại Đào nhíu mày, lập tức tránh người qua một bên, đồng thời nâng Âu Dương Đan lên, nhìn lướt qua Lưu Ngạn.
Âu Dương Đan quỳ xuống là nói lên tâm trạng bất lực, lo sợ không yên. Một người kiêu ngạo như bà mà chịu quỳ gối giống như một mũi tên đâm thẳng vào tim Trần Cận Nam.
Ông ta quay đầu đi chỗ khác, bàn tay nắm chặt, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, gần như muốn ngất đi. Ông ta thân hình lảo đảo, vô lực mà dựa vào vách tường, nhắm hai mắt lại.
- Dì cầu xin con hãy cứu con của dì.
Âu Dương Đan khóc không thành tiếng, vô lực ngã vào người Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn thở dài:
- Cô, cô đừng như vậy mà. An Tại Đào đã đến đây thì khẳng định sẽ đồng ý mà.
Tuy rằng, đây là tầng dành cho cán bộ cao cấp, không có nhiều người ở. Nhưng cảnh tượng ngay thang máy lại rơi vào mắt của lão Triệu và một số nhân viên điều dưỡng. Lão Triệu trong lòng càng thêm nghi ngờ. Chàng thanh niên này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ....
An Tại Đào thở dài một hơi, thản nhiên nói:
- Tôi đã chuẩn bị xong, bảo bệnh viện tiến hành lấy tủy đi. Tôi còn muốn quay trở về Phòng Sơn.
Bắt đầu tiến hành lấy mẫu tủy. An Tại Đào vẫn lặng im, còn Chủ nhiệm khoa Huyết học Lương Anh Dân thì cười nói:
- Cậu cũng đừng lo lắng quá, cũng đừng khẩn trương. Việc hiến tủy cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe của người hiến. Tủy cốt có khả năng tái sinh rất mạnh. Trong mười ngày, cậu cố gắng bồi bổ thì tủy sẽ trở về trạng thái như cũ.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Bác sĩ, tôi không khẩn trương. Hiện tại vẫn còn chưa xét nghiệm mà. Sau khi xét nghiệm thành công rồi mới nói.
Lương Anh Dân gật đầu:
- Đúng vậy, phải xét nghiệm trước đã. Trước hết là làm một cuộc phẫu phuật nhỏ. Ngàn vạn lần không nên quá lo lắng, chỉ là tiểu phẫu thôi mà, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu.
Sau khi ở bệnh viện tỉnh làm xong việc giải phẫu rút tủy thì đã là nửa đêm. An Tại Đào vốn tưởng rằng sau cuộc tiểu phẫu đó thì mình sẽ lập tức trở về Phòng Sơn ngay. Nhưng sau khi rút tủy thì cảm giác lại rất đau đớn. Cuối cùng hắn đành phải gọi cho trợ lý của Tiếu lão là Hoàng Á Long, đặt cho hắn hai phòng ở nhà khách Nam Giao để hắn và Lưu Ngạn đến nghỉ ngơi tạm một ngày.
Bước ra khỏi phòng phẫu thuật, An Tại Đào thần sắc lãnh đạm, được Lưu Ngạn đỡ vào thang máy. Từ đầu đến cuối không hề nói với vợ chồng Trần Cận Nam câu nào.
Bước xuống lầu, thấy An Tại Đào lái một chiếc xe Porsche sang trọng, Lưu Ngạn cảm thấy rất kinh ngạc:
- An Tại Đào, tại sao anh lại có chiếc xe hơi sang trọng như vầy? Chỉ sợ là không dưới một triệu.
- Là Tiếu lão cho anh. Ông ấy là cha nuôi của anh.
An Tại Đào qua cuộc tiểu phẫu, cảm thấy có chút mệt mỏi:
- Đi thôi, em lái xe nhé. Anh cảm thấy hơi mệt.
Hai người đến nhà khách Nam Giao. Lưu Ngạn thấy hắn không sao thì quay trở về phòng của mình. Sau khi cô đi, An Tại Đào nằm xuống giường, tâm trạng lại kích động hẳn lên. Cảnh tượng trước mắt lại hiện lên. Trần Cận Nam, Âu Dương Đan, Trần Duệ ba người cứ luân phiên hiện lên trước mặt hắn. Hắn có chút bực bội mà ho khan một tiếng, thuận tay lấy ra bao thuốc lá, rút lấy một điếu.
Sau khi hút xong một điếu, hắn lại nằm xuống, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi hắn vừa mới tỉnh lại thì thấy Lưu Ngạn, còn có Tiếu lão đang lo lắng ngồi trên ghế sofa nhìn hắn.
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Cha nuôi, Lưu Ngạn, sao hai người lại ở trong phòng của con? Con không sao đâu, chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi mà.
Nhưng khi hắn vừa mới hoạt động thân thể thì đột nhiên cảm thấy phần sống lưng đau nhói lên, khiến hắn không kìm nổi mà rên lên một tiếng.
- Làm sao vậy? Anh thấy không thoải mái à?
Lưu Ngạn vội đứng dậy, ôm lấy cánh tay của hắn. An Tại Đào thở phảo một cái:
- Không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là đụng phải vết thương nên hơi đau.
- Cha nuôi, không phải hôm nay cha nuôi phải về Yên Kinh sao? Con lập tức tiễn cha đi.
Tiếu Kim Phong khoát tay:
- Không cần đâu, cha đi được mà. Nhớ là phải đến thăm cha đấy nhá. Con cứ ở lại nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa cha nuôi sẽ đến chào tạm biệt Bí thư Tiếu Tác Niên, rồi trực tiếp ra sân bay luôn.
Tổ liên hợp của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy và Hội đồng nhân dân huyện đang ở thị trấn Tư Hà, chuẩn bị chỉ đạo Hội đồng nhân dân thị trấn Tư Hà tiến hành bầu lại một lần nữa chức vụ Chủ tịch thị trấn. Trong tờ báo chiều ngày hôm sau ở Đông Sơn đã đưa tin một cách cụ thể quá trình tuyển cử của thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh. Tiêu đề rất thu hút ánh mắt người đọc nhưng cũng rất thâm ý:" Vì sao lại không được tuyển?"
Người được đề cử Chủ tịch thị trấn do Ban tổ chức cán bộ đề bạt lại không được. Đây là lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử Phòng Sơn. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân sau khi đọc xong tờ báo chiều Đông Sơn, trong lòng càng thêm bất mãn Tôn Cốc.
Y bực bội gọi điện thoại, trầm giọng nói:
- Lão Tôn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao chuyện như thế này lại bị báo chí phanh phui như thế? Hừ, lão Tôn, không phải tôi không đề cập anh với tỉnh. Bí thư Thành ủy Trương ngày hôm nay mới đến nhận chức. Quy Ninh các anh lại gây ra chuyện lớn như vậy. Giải quyết như thế nào thì trong lòng anh chắc phải biết chứ.
Tôn Cốc chật vật giải thích với Đan Tân Dân, trong lòng cơn tức giận tích tụ lại càng nhiều, nhưng không bộc phát ra ngoài, khiến y cảm thấy buồn bực, khó chịu.
Đan Tân Dân cúp điện thoại, thì thấy viên thư ký bước vào:
- Trưởng ban Đan, Bí thư Trương cho gọi ngài.
Đan Tân Dân giật mình, âm thầm đoán rằng, Bí thư Thành ủy mới đến Trương Bằng Viễn vì chuyện sáng nay mà cho gọi mình.
Thân thế của Trương Bằng Viễn thì y không hiểu biết lắm, chỉ biết là ông ta công tác tại cơ quan Tỉnh ủy. Từ Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy được đưa lên làm Phó trưởng ban thường trực. Đối với những Phó trưởng ban khác trong ban Tổ chức cán bộ thì ông ta xem như một người bình thường. Sau khi Trần Cận Nam trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, kiêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ thì ngoài dự đoán của mọi người, ông ta đã tiếp nhận vị trí cũ của Trần Cận Nam, trở thành Phó trưởng ban Thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Điều này đã làm cho rất nhiều cán bộ phía dưới ngạc nhiên rất nhiều.
- Bí thư Trương, ngài tìm tôi à?
Đan Tân Dân gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào, cười nói.
Trương Bằng Viễn đang ngồi sau bàn làm việc đọc báo, nhìn thấy Đan Tân Dân bước vào thì cũng đứng dậy, mỉm cười nói:
- Anh Đan, anh đã đến rồi, xin mời ngồi!
- Bí thư Trương, tối nay Thành ủy sẽ tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho ngài.
Đan Tân Dân cũng không khách khí, ngồi xuống ghế sofa.
Trương Bằng Viễn chậm rãi đưa tờ báo đến, khẽ mỉm cười nói:
- Anh Đan à, tôi đọc tờ báo này thì thấy người được tổ chức đề danh Chủ tịch thị trấn không ngờ lại không trúng cử.
Đan Tân Dân mày nhảy dựng, cười nói:
- Bí thư Trương, điều này giải thích công tác của tổ chức chúng ta xuất hiện một số vấn đề. Đối với chuyện này tôi xin chịu trách nhiệm. Tôi đã gọi điện thoại cho Bi thư Huyện ủy huyện Quy Ninh Tôn Cốc, lập tức thành lập tổ liên hợp gồm Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy và Hội đồng nhân dân huyện phải khẩn trương đến thị trấn tiến hành bầu lại. Phỏng chừng sau hai ngày sẽ có kết quả.
- Ồ!
Trương Bằng Viễn cười:
- Anh Đan, đồng chí Mã Minh Lượng là thư ký ban đầu của đồng chí Lý Vân Thu? Đồng chí Lý Vân Thu quả là một lãnh đạo tốt, trước khi đi còn không quên an bài cho thư ký của mình. Chỉ có điều, sao không sắp xếp thư ký mình đến một nơi thật tốt mà lại đến một thị trấn xa xôi làm Chủ tịch thị trấn chứ?
Lời nói của Trương Bằng Viễn mặc dù rất sơ lược nhưng Đan Tân Dân nghe xong thì cảm thấy rùng mình, dường như cảm thấy tân Bí thư Thành ủy đang có sự bất mãn nào đó. Ngẫm lại thì, thời điểm trao quyền cho cấp dưới, rõ ràng là gần đến lúc Lý Vân Thu đến Tân Hải nhậm chức vội vàng tiến hành. Điều này khiến cho Trương Bằng Viễn cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Đan Tân Dân khẩn trương giải thích vài câu. Trương Bằng Viễn hiển nhiên là không muốn giằng co vấn đề này trong lòng. Y thản nhiên cười:
- Anh Đan, tôi mới đến nên chưa hiểu biết nhiều. Tôi muốn đi khảo sát một chút để hiểu biết tình hình hơn. Nếu huyện Quy Ninh xảy ra chuyện này thì tôi sẽ đến huyện Quy Ninh trước. Anh Đan, anh theo giúp tôi một chuyến.
- Trước khi tôi đến đây, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu còn nói giỡn với tôi rằng, thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh là địa phương có quan hệ với ông ấy, muốn tôi chiếu cố một chút. Lúc này là thuận tiện nhất.
Đan Tân Dân khẩn trương đáp:
- Bí thư Trương, tôi lập tức thông báo cho huyện Quy Ninh ngay.
Sau khi tiễn Tiếu Lão và nghỉ ngơi tại nhà khách đến giữa trưa, An Tại Đào lúc này mới cùng Lưu Ngạn mỗi người một chiếc xe lái về Phòng Sơn. Trên đường đi, An Tại Đào nhận được điện thoại của Đồng Hồng Cương, nói là tân Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn sáng mai sẽ đến huyện Quy Ninh để điều tra nghiên cứu. Bí thư Huyện ủy Tôn yêu cầu Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tất cả các lãnh đạo phải trình diện để hoan nghênh Bí thư Trương.
An Tại Đào dừng xe, đậu ở ven đường. Nhìn thấy An Tại Đào dừng xe, Lưu Ngạn cũng vội vàng dừng lại.
- Anh dừng xe lại có chuyện gì không? Có phải cảm thấy trong người không khỏe?
An Tại Đào cười nói:
- Không có, anh chỉ muốn hít thở chút không khí. Lưu Ngạn, em có nhận được điện toại của Huyện ủy hay không? Ngày mai Trương Bằng Viễn muốn đến Quy Ninh khảo sát. Bí thư Thành ủy muốn chọn Quy Ninh làm trạm dừng chân đầu tiên. Đại khái là có liên quan đến việc tuyển cử của thị trấn chúng ta.
- Em bảo anh trong lòng đừng có lo lắng quá. Bí thư Trương mới đến khẳng định là sẽ ủng hộ anh.
Lưu Ngạn nhìn An Tại Đào, thấy hắn lại hút thuốc thì không khỏi sẵng giọng nói:
- Gần đây anh hút thuốc rất nhiều. Ít hút thuốc lại đi, không tốt cho sức khỏe đâu.
An Tại Đào cười:
- Lý Vân Thu trước khi đi đột nhiên đề bạt cán bộ, sẽ khiến mọi người cao hứng sao? Ông ta nếu trong lòng không có ý tưởng kỳ quái nào thì làm sao mà chọn Quy Ninh làm điểm đến đầu tiên chứ. Điều này đã giải thích phán đoán của anh là chính xác.
- Lưu Ngạn, phải biết rằng, Lý Vân Thu ở Phòng Sơn là bền chặt như thép. Trương Bằng Viễn nếu muốn bắt đầu đánh vào thì chỉ sợ là không đề cử Mã Minh Lượng.